Cốc Trà Hoa Ngày Hạ - Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương

Chương 43: Tha thứ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Diêu Quang cầm ly nước, tới chỗ cô gái đang ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, đưa ly giấy cho cô.

Hứa Mộng Nhã ngước mặt. Diêu Quang nhìn đôi mắt cô rã rời bần thần vì thức trọn đêm, mí mắt và khóe mi đỏ hết cả, gò má bị Trịnh Minh Khoan tát hồi hôm đã sưng tấy, môi nứt ra li ti vết máu.

Cô nhận ly rồi gục đầu, mái tóc ướt đẫm nước mưa đã quắt lại dán vào tai như rong biển dính đục.

“Uống miếng nước đi, em không ăn không uống cũng đâu giải quyết được gì.” Diêu Quang quào cái ót bù xù, dợm khuyên thêm vài câu thì nhác thấy Tiểu Thanh trong đội xách túi bánh mì to bước tới.

“Đội trưởng Diêu, bữa sáng tới rồi.”

“Rồi, em đem chia cho mọi người đi.” Thấy cảnh sát nữ đi được vài bước, Diêu Quang gọi lại cô: “Ấy, xí, cho tôi một ổ.”

Diêu Quang lấy bánh mì khỏi túi, nhét vào tay trống của Hứa Mộng Nhã: “Phải ăn sáng nữa.”

Thấy Hứa Mộng Nhã vẫn giữ khư khư cái vẻ buông xuôi sự đời, Diêu Quang tức sôi máu. Đúng lúc này Vu Thời Thiên gọi tới, anh giao cô gái đang mất hồn cho đồng nghiệp rồi ra cổng đón người.

Hồi hôm Tô Đồng ngủ mê trong tiệm kia nên không gặp Diêu Quang. Vu Thời Thiên sợ cô nhớ tới chuyện buồn nên không đề cập nhiều, chỉ kể sơ thân phận của Diêu Quang và những chuyện Trịnh Minh Khoan đang làm lúc rửa ráy sau khi xong việc. Cô gái hỏi có phải đàn chị chịu gã uy hiếp không.

Vu Thời Thiên đáp , nhưng không cho cô biết thủ đoạn uy hiếp cụ thể.

Tô Đồng không gặng hỏi. Vu Thời Thiên chờ cô đánh răng xong thì bế về giường. Cô gái làm thinh mãi đến khi sắp thiếp đi mới nói – Cuối cùng đàn chị cũng quay về.

Diêu Quang đón Vu Thời Thiên và Tô Đồng tại cổng chính, y luôn miệng kêu chị dâu đến nỗi Tô Đồng đỏ mặt, em phải vội bảo – Chú Diêu, chú đừng gọi bé như vậy.

“Tối qua thầy Vu đánh Trịnh Minh Khoan, liệu có bị buộc tội không ạ?” Trước tiên Tô Đồng hỏi điều mình lo nhất.

Diêu Quang thoáng nhìn Vu Thời Thiên, ngó đối phương rặt cái vẻ lợn chết không sợ nước sôi, cộng thêm cả đêm thức trắng, lồng ngực y cũng bốc lửa giận: “Chắc có đó. Tại em chưa thấy tình trạng của nghi phạm thôi, ấy chà, chỉ có chữ thảm.”

“Trịnh Minh Khoan kiểm tra vết thương rồi? Tới mức thương nhẹ chưa ạ?” Tô Đồng tiến nhanh vài bước bỏ lại Vu Thời Thiên, cô sốt ruột hỏi: “Giờ có cần em mời luật sư cho thầy Vu chưa ạ?”

“Diêu Quang chú đừng có dọa vớ dọa vẩn. Nó thảm chỗ nào, anh có đánh vào chỗ hiểm đâu.” Dù sao cũng đang ở đồn cảnh sát nên Vu Thời Thiên hạ giọng lấp lửng: “Anh định đạp mấy phát vô chim nó… E hèm, chỗ ấy ấy.”

Tô Đồng quay đầu trừng anh sắc lẹm: “Xuỵt, đừng nói bậy ở đây.” Vu Thời Thiên đút tay vô túi quần ơ hờ, nhưng vẫn ngậm miệng thật.

Diêu Quang dòm Vu Thời Thiên hiếm khi “buông giáp” thì vui vẻ ngay lập tức. Bé bạn gái của Vu Thời Thiên thú vị thật. Cả đám họ luôn nghĩ cô bé ngây thơ lơ tơ mơ, có người còn cá xem Vu Thời Thiên bao lâu nữa sẽ chia tay.

Y ngừng trêu cô mà chỉ nói: “Vết thương nhẹ lắm, gãy nửa cái răng mà nó cũng nuốt luôn miếng đó, còn lại là mặt mày bầm tím thôi. Có kiện

không thì phải xem Trịnh Minh Khoan, nhưng anh tin là nó không rỗi hơi đâu lo chuyện này.”

Tô Đồng thở dài, may ghê may ghê, nếu là vết thương nhẹ trở lên thì phiền lắm.

Vu Thời Thiên bất mãn: “Sao nhẹ lắm được? Tao dùng sức đập…” “Vu Thời Thiên!” Tô Đồng hô khẽ. Cô tức tối đạp giày da lên đôi thể

thao của anh, cuống cuồng ngó dáo dác xem có chú cảnh sát nào nghe lọt không.

Cô đè thấp giọng cự: “Anh muốn vô tù ngồi lắm hả? Thế em thì phải làm sao giờ?”

Vu Thời Thiên đứng y thinh cho cô giẫm đã đời, cúi đầu cười hỏi: “Vết thương nhẹ thì phán bao lâu?”

Tô Đồng làm động tác “ok”: “Tối đa là ba năm đó.”

Trước khi đến Cục Công An, cô đã gọi cho Uông Sán đặng tham khảo sơ lược về hình phạt gây thương tích do ẩu đả.

“Ồ, đợi anh ra là em sắp tốt nghiệp đại học rồi ha.” Vu Thời Thiên dằn nỗi thôi thúc ôm cô bé vào lòng và xoa mặt em, anh ghẹo: “Nếu anh bóc lịch, em có đá anh không?”

Tô Đồng lắc đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Không đâu, em sẽ chờ anh. Nhưng tốt hơn hết là anh khỏi ngồi khám, em sẽ thuê luật sư giỏi nhất cho anh.”

Vu Thời Thiên thấy mình tiêu tới nơi rồi. Nếu không phải đang ở đồn thì anh đã lao vào đè cô lên tường hôn ngấu nghiến.

Anh trộm nghĩ, phải chăng nhờ có Hoàng Nghiên đi cầu duyên ở chùa nào linh nên Tô Đồng mới đến bên mình.

Diêu Quang thấy mình hẹo tới nơi rồi. Thức trắng cả đêm, giờ bụng đói meo còn bị thồn cho cả đống cơm chó.

Y định hỏi thăm Vu Thời Thiên xem anh cầu duyên ở đâu linh, lần sau dắt theo y đi cúng được không?

Ba người ôm mối bận tâm riêng mãi đến khi trông thấy Hứa Mộng Nhã.

Hứa Mộng Nhã đứng dậy nhưng không dám nhìn Tô Đồng, cô ấy một mực cúi đầu nhìn mũi giày.

Tô Đồng chỉ nhìn cô một cái rồi dời tầm mắt, lướt qua Hứa Mộng Nhã đi theo Diêu Quang mà chẳng nói chẳng rằng.

Vu Thời Thiên không đi vào, anh liếc xéo Hứa Mộng Nhã một hồi mới ngồi xuống băng ghế dài.

Quá trình biên lời khai rất nhanh. Tô Đồng kể tất cả những gì mình nhớ được cho cảnh sát nữ nhận nhiệm vụ ghi chép.

Lúc ra hành lang, Hứa Mộng Nhã vẫn vẫn giữ nguyên tư thế đứng tại chỗ. Vu Thời Thiên tán gẫu dăm câu với Diêu Quang rồi dợm đưa Tô Đồng về: “Chúng ta đi thôi.”

“Anh chờ một chút, để em nói vài lời với đàn chị.” Tô Đồng đánh tiếng với Vu Thời Thiên rồi bước tới chỗ Hứa Mộng Nhã.

Hứa Mộng Nhã cúi gằm đầu, lùi về sau hai bước, bả vai vô thức run rẩy, đôi môi khô nứt mở ra và khép lại nhưng không sao thốt nên lời.

Tô Đồng thở dài, đoạn lên tiếng: “Em sẽ miễn truy cứu trách nhiệm của chị.”

Hứa Mộng Nhã ngẩng phắt đầu, đồng tử chấn động, nhìn Tô Đồng đầy vẻ khó tin: “… Tại sao?”

“Vì sau cùng chị vòng về nên em sẽ không truy cứu. Nhưng em hy vọng chị đừng từ bỏ khởi tố, cả những nạn nhân khác nữa, em mong mọi người đừng bỏ cuộc, phải để Trịnh Minh Khoan nhận hình phạt thích đáng.

Em không biết các chị bị lưu những hình ảnh và đoạn phim thế nào, nhưng người thấy mất mặt không phải các chị mà chính Trịnh Minh Khoan mới là kẻ phải rước nhục (*).”

Tô Đồng nhìn thẳng vào Hứa Mộng Nhã. Giọng cô không lớn nhưng từng câu từng chữ vang vọng trong hành lang, truyền hết vào tai Vu Thời Thiên.

Sau cơn mưa to, tia nắng xuyên qua khe cửa chớp rơi lấm tấm trên người cô gái. Vu Thời Thiên ngây đơ cả ra, thậm chí anh có thể nhìn rõ mồn một các hạt bọc sáng nổi lửng lơ trong không khí.

“Nhưng mà đàn chị ơi, em không truy cứu không có nghĩa là em tha thứ cho chị. Em không biết chị có cần em thứ lỗi không, nhưng em hy vọng có một ngày chị sẽ tha cho chính mình rồi sống một cuộc đời thanh thản và tự do.”

Tô Đồng nói tiếp, đoạn cô lấy một thứ trong túi xách, dúi vào tay Hứa Mộng Nhã: “Nếu thực sự cần người tâm sự hoặc giúp đỡ thì chị cứ liên lạc với em.”

Tô Đồng không dừng lại mà xoay người đi tới chỗ Vu Thời Thiên.

Vu Thời Thiên kệ xác hoàn cảnh, anh túm lấy cổ tay cô kéo người vào lòng mình, đặt một chiếc hôn khẽ khàng lên vầng trán láng mịn.

Diêu Quang trợn mắt, y báo cho đồng nghiệp nữ chung đội rằng lát mình sẽ trò chuyện với Hứa Mộng Nhã, rồi dẫn nhóm Vu Thời Thiên ra ngoài.

Hứa Mộng Nhã nhìn xuống thỏi son dưỡng trong tay, cắn rịt môi dưới cho đến khi vết thương đau đến mức cô chực hét lên.

Cô đứng yên hồi lâu, sau xoay người chậm chạp ngồi xuống băng ghế, cầm lấy ổ bánh mì mà anh cảnh sát kia đưa cho mình, cô tháo giấy gói cắn từng miếng một.

Có lẽ do nghẹn cổ họng nên cô bị sặc bánh mì, uống tù tì nửa ly nước, ho ra nước mắt.

Nước mắt tuôn không ngừng, thấm vào bánh mì xốp mềm cùng đưa vào miệng.

Cô dùng tay áo lau nước mắt và nước mũi, sụt sịt mũi rồi mở cây son dưỡng môi của Tô Đồng thoa lên đôi môi đang nứt đau của mình.

Vết thương trên môi sẽ lành, nhưng vết thương lòng có lành được chăng?

Chắc sẽ ổn thôi.

Hứa Mộng Nhã chống tay lên đầu gối phát rục, đi tới chỗ cảnh sát nữ đang đợi mình.

*

Trước tiên Vu Thời Thiên đưa Tô Đồng tới bên Trương Giai Đằng lấy xe.

Cửa hàng dưỡng sinh vào Chủ Nhật xôm hết nấc. Ba con cốt đột nhà Trương Giai Đằng cũng có mặt trong tiệm. Mấy đứa nhóc đang đá cầu trước cửa, chúng thấy Vu Thời Thiên thì ríu rít chào hỏi.

Tô Đồng cúi thấp đầu chào chú Trương và cảm ơn vì cái đồng hồ trẻ em, nếu không nhờ có nó thì có lẽ mình đã là nạn nhân tiếp theo.

Cái chào trang trọng của cô gái chọc cười vợ chồng Trương Giai Đằng, Khương Linh còn vui vẻ ôm bụng cười gập cả người.

Vu Thời Thiên ở lại uống chén trà và kể với Trương Giai Đằng về chuyện ban sáng. Trương Giai Đằng hỏi làm sao nếu những cô nạn nhân không chịu đứng ra thì không có cách nào để tên rác rưởi kia nhận phạt.

Ngón tay cái và ngón trỏ vuốt ve chén trà nóng, Vu Thời Thiên gằn giọng: “Vậy thì cho nó khỏi dung thân ở thành phố S.”

Vu Thời Thiên muốn phá hủy người nọ không chỉ về danh tiếng hay cửa tiệm, mà kể cả bằng tốt nghiệp Vu Thời Thiên cũng không muốn hắn ta cầm được.

Hiện Diêu Quang đã khống chế Trịnh Minh Khoan, đồng thời y muốn lợi dụng mạng lưới quan hệ của gã ta để thâm nhập vào băng nhóm. Nay Trịnh Minh Khoan đóng vai trò quan trọng với họ nên Vu Thời Thiên không thể công khai chuyện này.

Không chỉ vì Tô Đồng mà còn vì cả ngành nhiếp ảnh.

Nhịn thêm tí, rồi anh sẽ để tay của Trịnh Minh Khoan không đời nào cầm máy ảnh được nữa.

Tô Đồng không biết ý định của Vu Thời Thiên. Cô đang ngồi xổm mân mê bộ lông đốm tuyệt đẹp trên thân mèo thì ba đứa nhóc vây quanh cô và giới thiệu tên mèo.

“Trong bụng Tây Tây có bé bi đó ạ.” Cô bé cả chỉ vào bụng mèo rồi lại chỉ hướng mẹ đang đứng trong tiệm: “Mẹ em cũng có bé bi nữa.”

Tô Đồng trố mắt: “Đứa, đứa thứ tư á?”

Cô bé gật gù: “Dạ, kỳ này không biết là em trai hay em gái nữa?” “…Ba em, bằng tuổi chú Vu hả?”

“Vâng ạ, ba em nói họ là bạn học.”

Tô Đồng nuốt nước miếng, cô gập ngón tay nhẩm tính thì chợt mái đầu được xoa nhẹ, Vu Thời Thiên đứng đằng sau nói “Đi thôi”.

Gần trưa, Vu Thời Thiên dắt cô đi ăn hủ tiếu bò viên trước khi ghé siêu thị.

Trên xe, Vu Thời Thiên nhận cuộc gọi từ Diêu Quang, y báo một câu: “Cô gái kia đã kể hết mọi chuyện.”

“Thế cô ta có bị buộc tội là đồng phạm không?” Vu Thời Thiên hỏi.

“Có đấy. Nhưng cô ấy chủ động tự thú và thu thập được vài bằng chứng chứng minh Trịnh Minh Khoan cưỡng hi*p người khác nên hẳn là sẽ được xử nhẹ.”

“Được, hiểu rồi.”

Siêu thị ngày Chủ nhật xôn xao người đến kẻ đi. Đang lựa ly súc miệng trước kệ, Tô Đồng bỗng hỏi: “Thầy Vu, anh có thấy em quá cả tin không?”

Vu Thời Thiên liếc cô một cái: “Em nói xem? Người đứng cạnh em không phải là ví dụ rõ nhất sao? Lên xe anh dễ dàng như thế, nhỡ anh là kẻ xấu thì sao?”

Thật ra cho đến nay, anh vẫn không biết cô bé thích mình từ bao giờ, cũng không biết cô thích mình vì đâu. Vu Thời Thiên không hỏi, anh nghĩ rằng một ngày nào đó Tô Đồng sẽ cho anh hay.

“Ây da ai nói anh chứ, em bảo đàn chị kia mà.” Tô Đồng đặt chiếc cốc hồng trong suốt vào xe hàng.

“Tại họ có ý xấu. Em hiền nhưng đó không phải là lỗi của em. Nếu là anh, anh cũng không lường được lòng dạ trẻ con thời nay toàn nước đen ngòm, đúng là tệ lậu hết sức.”

Vu Thời Thiên lấy một cốc màu xanh trong suốt trên giá bỏ vào xe hàng, đẩy xe tới khu bột giặt: “Mai mốt em sẽ gặp đủ loại người. Tăng lòng cảnh giác là tốt nhưng em chớ nên quên bản tâm.”

Họ không tìm thấy loại nước giặt trong nhà Vu Thời Thiên. Tô Đồng hồi tưởng, hình như cô chưa từng thấy hiệu đó trong siêu thị. Bao bì nó toàn tiếng Anh, trông như hàng nhập khẩu.

Vu Thời Thiên đi xa vài bước để gọi cho Hoàng Nghiên, hỏi bà mua bình nước giặt tại siêu thị nào.

“À cái đó hả. Con gái của một người bạn chung nhóm trí thức làm nông bán trên Vòng bạn bè đó, để mẹ vô nhóm trẻ nhờ con bé xách tới mấy bình, hình như là Mỹ hay sao đó.”

“À, vậy mẹ mua dùm con mấy bình nha.”

“Được thôi. À phải rồi, mai anh về nhà ăn cơm đúng không?”

“Mai? Mai là Thứ Hai mà ta?” Vu Thời Thiên thường về nhà cha mẹ ăn cơm vào cuối tuần.

“Dạo này mày sống riết ngu người rồi hả con, sinh nhật của mình mà cũng quên luôn hả?”

Giờ Vu Thời Thiên mới sực nhớ mai là ngày 21.

Anh ngoái đầu nhìn cô gái đang lựa nước giặt, đoạn đáp: “Không về đâu ạ. Con ăn mừng với bạn.”

“Ờ, vậy thôi. Thế ngày mai anh nhớ luộc hai cái trứng gà đỏ đó.” “Vâng.”

Toan cúp máy, Hoàng Nghiên đã ới Vu Thời Thiên lại: “Này này khoan đã. Thời Thiên, tối qua con cãi nhau với Bách Hiên hả? Nó nói chuyện điện thoại với con xong là nhốt mình trong phòng cả đêm, sáng ăn sáng mà tinh thần vẫn xám xịt.”

Vu Thời Thiên ngẩn ra. Hồi hôm cơn giận che mờ mắt, quả thực thái độ của anh với Vu Bách Hiên rất tệ.

“Con làm anh thì nhường nhịn em trai một chút. Hai anh em có tranh chấp gì thì ngồi xuống bình tĩnh tâm sự, biết chưa?”

Nhường ư? Nhưng việc này không cách nào nhường được.

Vu Thời Thiên đáp biết rồi, đoạn cúp máy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.