(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tựa đề 仙女棒: nghĩa đen que cô tiên hay còn được gọi là Sparklers, loại pháo hoa cầm tay. Nó có nhiều hình dạng và kích cỡ khác nhau, được trẻ
em yêu thích vì vận hành đơn giản, an toàn, bảo vệ môi trường và giá thành rẻ. Que pháo phát ra tia lửa chói lóa ngay khi được thắp sáng tựa pháo hoa đang nở, nhờ hiệu ứng lộng lẫy như vung phép thuật mà bên Trung gọi là “que cô tiên”. Trong chương này mình xin gọi là que pháo hoa.
Toàn bộ đê chắn chia làm ba tầng, từ đường cái xuống dưới là bờ kè san thấp, dưới mép kè là bãi đá đĩa gập ghềnh, nếu giẫm hụt thì hậu quả vô
cùng tai hại.
Đèn đường cái chấp choá vài nháy rồi bật sáng, trời chưa tối hẳn, ánh đèn lờ mờ bọc trong làn gió biển dìu dịu.
Vu Thời Thiên nghiến răng, gân xanh căng gồ trên cần cổ.
Anh túm lấy cánh tay mảnh khảnh đến độ thảng như vắt ra nước nếu nhỡ mạnh tay, hộc tốc bước tới cầu thang nối lên đường lớn.
Cuộc gọi của Trương Giai Đằng hãy nối máy, Vu Thời Thiên thẳng tay cúp luôn.
Anh không tài nào phát ra âm thanh, sau gáy tuôn lấm tấm mồ hôi. Anh bắt đầu cảm nhận được cơn hãi khoan thai tới muộn.
Bị lôi về trước, bấy giờ Tô Đồng bất chấp nỗi mừng thầm vì da thịt kề cận với Vu Thời Thiên mà chỉ thấy ảo não vì nước mắt hèn kém.
“Em, em không sao đâu thầy Vu…”
Cô oà khóc không phải bởi cảm xúc vụn vỡ, chỉ một chốc không kìm được van nước mắt mà thôi, tựa như kiểu khóc khi chạm đến điểm lệ mỗi khi xem trúng cảnh phim xúc động, nước mắt rơi vài giọt là ngừng.
Leo lên cầu thang, cả hai dừng chân dưới đèn đường. Nương sắc đèn ấm, Vu Thời Thiên thở phào khi thấy thủy triều rút đi trong mắt cô gái.
“Lấy khăn giấy mà lau chứ đừng dùng tay, không sạch đâu.” Anh cau mày.
“Dạ…”
Tờ khăn giấy như cánh hoa nhài hút hết hơi nước sót lại nơi khóe mắt. Tô Đồng thấy Vu Thời Thiên cau có, cô nhắc lại rằng mình không sao, chỉ do chưa điều chỉnh cảm xúc trong thời gian ngắn mà thôi.
“Hay thôi về? Dù sao cũng ngắm rồi, xem như tận hết lòng.” Vu Thời Thiên đề nghị.
“Ở thêm tí nữa được không ạ? Hiếm lắm em mới có một chuyến đi biển.” Tô Đồng hỏi.
Người con gái nhìn anh bằng cặp mã não đen gột qua nước, làm sao anh nói nên lời cự tuyệt.
Mực trút vào màn đêm từng chút một, gió cởi đi cái oi ả đồng thời thổi cho lòng người dập dờn.
Bọn họ thôi xuống bờ kè. Tô Đồng ngồi trên bệ tường bê tông cao ngang nửa người, thõng cẳng chân đung đưa, theo đó đôi giày da đánh đu trên không.
Dưới chân là nơi cô không cầm được nước mắt. Về đêm lượng người tới đây chẳng những không giảm mà còn tăng, họ tản bộ, dắt chó, hò hẹn, có lẻ loi, có theo đôi.
Cô nhìn sóng bạc cuộn trào trên mặt biển, nhìn vầng trăng sáng gần như vành vạnh, nhìn những đôi tình nhân đang ôm nhau bên dưới, nhìn tia
lửa bốc lên từng cụm từng cụm trên tay nhóm thanh niên cách đó không xa.
Những đốm lửa lí tí vụt thoáng, ngay cả làn khói thoảng cũng chóng tan theo gió biển, chẳng mảy may để lại gì.
Vu Thời Thiên khoanh tay đứng sau lưng cô, ngó đăm đăm vạt áo tốc lên bởi gió biển, sợ một chốc cô ngồi không vững sẽ ngã khỏi tường chắn.
Theo tầm mắt Tô Đồng, anh nghe thấy tiếng cười nói của nam thanh nữ tú dạt tới theo gió biển.
“Em muốn chơi không?” Vu Thời Thiên lên tiếng hỏi cô. “Dạ?” Một chốc lơ ngơ, Tô Đồng ngoái đầu thắc mắc.
“Pháo que ấy,” Vu Thời Thiên giơ ngón tay chỉ vào đám người trẻ, “Em có muốn chơi không?”
Tô Đồng gật đầu: “Gần đây có tiệm bán pháo không ạ?”
“Không đâu, nội thành cấm mấy thứ này lâu rồi. Chắc họ mua từ nơi khác.” Vu Thời Thiên móc gói thuốc hơi xẹp ra đếm, lại nhắc Tô Đồng: “Em ngồi lùi ra sau tí nữa đi, coi chừng té đó.”
Dứt lời, anh đi về phía cầu thang mà không đợi Tô Đồng đáp lại.
Tô Đồng lùi ra sau, ngồi khoanh chân, ánh mắt dõi theo Vu Thời Thiên.
Anh xuống bờ đê, tiến gần nhóm bạn trẻ đang chơi pháo hoa. Tô Đồng thấy anh phát thuốc lá cho mấy bạn nam, hoá ra là Thầy Vu muốn “đổi chác”.
Thình lình Vu Thời Thiên quay đầu nhìn về phía cô, đám thanh niên cũng ngó theo. Tô Đồng thấy anh giơ ngón tay đẹp chỉ vào mình, dường như đang giới thiệu điều gì với các bạn trẻ.
Khoảng cách không xa lắm, nhưng phần lớn khuôn mặt người đàn ông khuất trong bóng tối nên cô không thể trông rõ nét mặt anh.
Hẳn là người ấy đang cười, ngay cả góc áo cuốn lên theo gió đêm cũng lộ ra vẻ thư thả khoan khoái.
Chóng vánh, Vu Thời Thiên nhận lấy thứ dài mỏng từ tay một trong số các chàng trai. Chào tạm biệt họ, anh xoay người đi về hướng cô.
“Xuống đây đi, xuống dưới đây chơi.”
Đứng bên dưới, Vu Thời Thiên giơ hai que pháo vẫy tay ới cô.
Tô Đồng hệt như bị đút cho miếng dưa hấu đỏ ướp lạnh qua đêm một cách đột ngột, vào miệng lành lạnh nhưng ngấm thẳng tận đáy lòng.
Mặc cho quần bò dính bụi, cô nhảy khỏi bức tường thấp, lon ton chạy tới chỗ Vu Thời Thiên.
“Đừng chạy, chớ cuống nào.”
Vu Thời Thiên chìa que pháo bông cho cô nhóc chạy đến trước mặt mình, dùng lưng chặn gió biển.
“Chịp… Hồi nãy vậy mà đám nhóc kia kêu tôi là chú đấy, bộ giờ nhìn tôi già lắm hả?” Vu Thời Thiên cúi đầu móc hộp quẹt, đồng thời lèm bèm.
Tô Đồng lắc đầu như trống bỏi: “Không đâu, không già tẹo nào.” “Bọn nó chắc hơn em chừng hai ba tuổi, đều đi học xa quê rồi về nghỉ
hè…” Có đi xin que pháo thôi mà Vu Thời Thiên hỏi thăm gần hết thông tin cơ bản về người ta, anh cong môi: “Đã vậy, em cũng kêu tôi là chú được đó.”
“Không chịu đâu…” Tô Đồng làu bàu, đưa que pháo bông đến gần bật lửa.
Vu Thời Thiên vẫn dùng cái hộp quẹt hồi tối qua, cả ngày nay bình thường nhưng ngặt nỗi giờ đánh không ăn.
Khó khăn lắm có ngọn lửa vụt lên, lại bị cơn gió từ đâu vọt tới thổi cho tắt ngóm.
Anh chỉnh hướng để thử quẹt lửa không ngừng: “Ngộ vậy, hồi nãy vẫn được mà ta… Tiện thể, em thi đại học tới đâu rồi?… Ấy có nè, tới đây lẹ.”
Vấn đề này anh quên hỏi miết, vừa tán dóc dăm ba câu với đám trẻ kia thì sực nhớ ra.
Tô Đồng chóng thò lại gần: “Em đậu Đại học S ạ.”
Song que pháo đã chậm một bước, ngọn lửa leo lắt vụt tắt lần nữa.
Không biết là bị gió biển dập đi, hay tại Vu Thời Thiên thả ngón tay. Vu Thời Thiên hơi khó tin nên hỏi lại: “… Đại học nào cơ?”
Tô Đồng còn đang mãi tiếc ngọn lửa mất trụi, không lưu ý đến sự thay đổi trong giọng điệu của Vu Thời Thiên, cô nghiêm túc lặp lại: “Đại học S ạ.”
Ngọn lửa thôi bùng cháy trở lại.
Vu Thời Thiên thõng tay, thốt nhiên anh thấy mình mẩy mỏi nhừ mềm xụi.
Mức độ phát triển kinh tế tại thành phố S không cách nào bì kịp Bắc Thượng Quảng Thâm, ước chừng chỉ sánh bằng con rùa và ốc sên. Đám chí cốt cùng Vu Thời Thiên hay tự trào thành phố S là loại thành thị tuyến mười tám bằng giọng điệu tiếc rẻ phôi sắt khó rèn.
Bắc Thượng Quảng Thâm: Lần lượt là Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến.
Khi Vu Thời Thiên về thành phố S hai năm trước, trong nghề có vài lời kháy đểu lan truyền, bảo anh không hoà nhập nổi với thành phố lớn nữa nên rúc đầu về quê. Vu Thời Thiên không sôi máu đi cãi lại lập luận ấy, anh cảm thấy lời họ nói không hẳn là sai.
Thật tình không có ý chê Đại học S, nhưng nó không phải lựa chọn hàng đầu trong suy nghĩ của hầu hết thí sinh.
Các gia đình có năng lực tại Thành phố S đã cho con ra nước ngoài từ sớm, kỳ thi đại học là cơ hội để những đứa trẻ khác không được ngậm thìa vàng tiến lên các đô thị loại một.
Nắm bắt cơ hội ra ngoài và ngắm nhìn thế giới phồn hoa, thay vì ngồi ở đáy giếng ngó lên mảnh trời nhỏ bé ấy, tựa như mình hồi xưa.
Vu Bách Hiên thi vào Đại học S phần lớn là do yêu cầu của cha mẹ, vả lại, vì nguyên nhân thân thể nó không có cách nào rời xa nhà. Hoàng Nghiên và Vu Thanh Sơn không đòi hỏi cao, không cầu nó công thành danh toại, chỉ mong nó khỏe mạnh bình an.
Vu Thời Thiên có khướt mới tin Tô Đồng thi rớt trường đại học tốt hơn.
Miễn bàn Thượng Hải hay Bắc Kinh, kể cả Quảng Châu đi nữa cũng có rất nhiều trường cao đẳng và đại học vừa gần nhà vừa có danh tiếng. Dù Diệp Tuyên đã mất nhưng hầu hết giao tế và tài nguyên đều ở Quảng Châu, thế mà Tô Đồng vẫn cứ khư khư chọn con đường xa xứ.
Đừng nói chọn thành phố này là vì Diệp Tuyên. Hồi cô nhóc thi đại học Diệp Tuyên hãy chưa đi, từ tảng sáng Tô Đồng đã sắp xếp tuần tự nơi mình sẽ trải qua trong bốn năm quý giá nhất cuộc đời.
Nguyên nhân do đâu? Tại sao?
Vu Thời Thiên chính mày nói xem, tại sao lại thế này?
Lồng ngực bùng lên sóng to gió lớn.
Cổ họng bị gió biển thít chặt chực chết, sóng biển dữ dội cuộn trào kích tung bọt trắng xoá bịt kín mọi âm thanh.
Vu Thời Thiên một mực cảm thấy Tô Đồng tôn sùng mình một cách trẻ con, có lẽ kèm chun chút xao xuyến, nhưng đến khi ngắm nghía thế giới về sau, cô sẽ dần quên đi những tình cảm ngây ngô và mong manh này.
Ắt vài năm nữa cô sẽ tự giễu – Nhìn xem, hồi xưa mi sùng bái thứ khỉ gì vậy.
Con đường phía trước của cô dài dằng dặc đến độ không rõ tận cùng, bầu trời của cô thấp đến mức vươn tay là chạm đến ngân hà mênh mang.
Thế mà cô khước từ, không cần cầu vồng nơi cuối đường, cũng không cần tinh tú trong lòng bàn tay.
Cô lựa chọn con đường hẹp vằn vèo trụi đèn, dưới chân toàn là vũng bùn ẩm ướt nhầy nhụa.
“Thầy Vu?” Tô Đồng dè dặt gọi anh, rốt cuộc cũng trông rõ sắc mặt sầm sì tối tăm.
Cô hồi tưởng xem liệu mình có lỡ lời gì chăng? Chẳng lẽ Vu Thời Thiên không thích Đại học S ư?
Lúc Vu Thời Thiên đi xin que pháo có thừa một điếu thuốc lá, anh lấy hộp ra, cắn đầu lọc.
Lớp nhựa trong và bìa cứng vò rúm ró trên tay anh, Vu Thời Thiên dùng quá nhiều sức, thảng như muốn trộn hai chất liệu khác nhau làm một.
Hộp quẹt nãy giờ không ăn lửa, nay bùng lên ngọn lửa đỏ vàng.
Sương khói phun ra từ đôi môi mỏng, choáng hết sống mũi và khoé mắt Vu Thời Thiên. Tô Đồng khó hiểu, lại kêu anh.
“Tô Đồng, tôi hỏi em chuyện này.” Đoạn mào đầu quen quen.
Tô Đồng gật đầu: “Dạ, thầy nói đi.”
“Em bắt đầu thích tôi từ khi nào?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");