Cốc Trà Hoa Ngày Hạ - Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương

Chương 17: Thời phổ thông




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xe máy quẹo vào một con hẻm, Vu Thời Thiên từ từ giảm tốc độ và dừng êm ru trước cửa tiệm bánh cuốn.

Chưa kịp lên tiếng, Tô Đồng đã xuống xe theo cách lên xe hồi nãy, cọc cọc cọc chạy tới ngó ông chủ làm bánh cuốn.

Mặt tiền cửa hàng nhỏ, bốn năm bàn ngồi ních người, ngay cả chỗ xửng hấp trước cửa cũng chen đầy khách chờ gói về. Tô Đồng kiễng chân ngó nghiêng bên ngoài đám đông.

Ông chủ là một ông bác lớn tuổi nhưng đưa tay thoăn thoắt, hơi nước trắng xoá liên tục xuất ra từ ống khói, đẩy vào rút ra khay hấp là một cuộn bánh bốc hơi nghi ngút ra lò.

Thím kế bên phụ trách công đoạn tiếp theo. Da bánh trong suốt không sao bọc hết phần nhân thịt và rau sống xanh mướt đầy ụ, muôi thiếc rưới nước tương màu caramel lên bánh, sau chót rắc nhúm rau sấy giòn. Nhìn thôi mà Tô Đồng không kìm được nước miếng.

“Em nhìn xem, ăn thịt bò, thịt heo hay hải sản?” Vu Thời Thiên cầm nón bảo hiểm đứng cạnh cô.

“Thầy ăn gì ạ?” Tô Đồng ngước mắt hỏi anh.

“Tôi ăn mỗi thịt bò.” Cho anh ngày nào ăn bánh cuốn thịt bò anh cũng không thấy ngán.

“Vậy em ăn giống thầy được không?”

“Được chứ, em kiếm bàn ngồi trước đi.” Vu Thời Thiên nhìn vào tiệm, “Không có chỗ thì đợi tí, lẹ lắm là có người về hà.”

Khách đằng trước tản ra, Vu Thời Thiên tiến lên một bước, đứng kế ông chủ: “Bác Minh, cho con hai phần bò.”

Bác ngước mắt thấy Vu Thời Thiên, tức thì mừng ra mặt: “Thằng nhóc bây rốt cuộc chịu tới rồi ha! Bác tưởng bây dọn tới khu Đông là quên xừ hai ông bà này!”

“Con dám đâu. Khu Đông chả có mấy tiệm bánh cuốn đúng chuẩn. Ngày nào con cũng nhớ hai bác.” Vu Thời Thiên móc hộp thuốc, quen thói

dợm chìa cho bác một điếu, nhưng ông chủ lắc đầu từ chối.

“Ổng cai rồi. Năm ngoái bệnh nặng một chặp, sợ chết khiếp, giờ đâu dám hút thuốc.” Bà chủ cười tiếp lời.

Vu Thời Thiên nghe vậy mới phát hiện ông chủ ốm đi nhiều, hai bên đầu bạc trắng.

Anh thu điếu thuốc, mình cũng thôi hút: “Vậy giờ bác khỏe chưa?”

Bác Minh cười khà khà, đổ hỗn hợp bột màu trắng ngà vào khay hấp: “Bác thấy ổn ổn, ít nhất còn đổ được bánh cuốn thêm mấy năm cho tụi bây!”

“Í, mẹ bây mới tới mua bánh cuốn kìa, đi được mười phút rồi. Thằng em bây đưa bả đi đó.” Ông nói với Vu Thời Thiên.

Vu Thời Thiên trộm vía, hên mà đến trễ, bằng không gặp mặt là bị Hoàng Nghiên bám lấy không dứt.

Anh nhìn Tô Đồng. Đứa nhỏ đã ngồi xuống, đương lấy khăn giấy lau bàn.

Bà chủ chợt than thở: “Bác nhìn cả đám mấy đứa từ nhỏ tới lớn, mới hồi nào em bây còn tồng ngồng lẽo đẽo sau đít, giờ nó đã sàng sàng con.

Chớp mắt mà nay nó đã sắp sửa vô đại học rồi.”

“Đại học S hen? Sao nó không thi vô trường ở thành phố khác?” Bác Minh rút ra một khay bột đã se mặt, rưới hỗn hợp thịt bò lên, tán đều một lượt rồi đút lại vào xửng.

“Vâng. Mẹ con sao đành để nó đi mút chỉ được? Ước chi buộc nó trên lưng quần nhìn chằm chằm kia kìa.” Vu Thời Thiên cười: “Thôi tám nữa, bác làm tiếp đi, con đi vô trước.”

Bà chủ trông vị trí anh chàng ngồi xuống, thúc cùi chỏ vô ông bạn già.

“Ế ế ế, đau! Làm gì vậy?” Hai tay bác Minh khua lia lịa, không cách nào ngơi tay đi xoa eo.

“Thằng nhóc kia dắt một cô bé tới…” Bà chủ hạ giọng.

Bác Minh ngoái đầu ngó một cái: “Có gì lạ đâu. Không phải hồi cấp 3 nó dắt bạn gái tới miết hả?”

Bà chủ đưa gói bánh cuốn cho khách, trề môi. Bà có linh cảm lần này khác.

Tô Đồng chú ý Vu Thời Thiên ở cửa tiệm suốt, có điều hơi nước bốc phà phà từ máy hấp quá lớn nên không nghe rõ Vu Thời Thiên nói gì.

“Thầy với ông chủ tiệm thân lắm ạ?” Cô hỏi.

“Đúng vậy. Nhà ba mẹ tôi ở gần đây, tôi ăn ở tiệm này từ tấm bé.” Vu Thời Thiên quay người, chỉ về cánh cổng nghiêng đối diện: “À, trường phổ thông tôi học nằm đối diện đó.”

Tô Đồng ngồi phắt dậy, ló đầu ra nhìn ngoài cửa tiệm, Vu Thời Thiên xấu tính ngồi thẳng lưng chắn tầm mắt cô: “Sao nào? Muốn xem trường tôi lắm hả?”

Vâng, em muốn biết hết thảy về thầy.

Nhưng Tô Đồng không nói nên lời. Cô lắc đầu: “Chỉ không tưởng tượng ra thầy hồi cấp 3 trông thế nào thôi.”

Hôm nay ánh dương xán lạn tỏ tường nhường ấy, nhưng cô phải đẩy nó ra khỏi căn phòng tối, không để ai mảy may trông thấy nỗi cuồng si kỳ dị.

Chỉ khi mình che giấu kín kẽ mới không quấy nhiễu đến Vu Thời Thiên. “Tôi hồi cấp 3 á?”

Vu Thời Thiên ngẫm lại, “Thì như học sinh phổ thông bình thường thôi. Cái kiểu hư hỏng ấy mà, chơi bóng rổ, cúp học, hẹn hò, đánh nhau…nè. Dù sao thì, trừ học hành chuyện gì cũng làm hết. Có phải khác với cuộc sống cấp 3 của em lắm không?”

“Ừm. Trường phổ thông của em là nội trú, quản nghiêm lắm. Cả lớp chỉ biết học và thi, cuối tuần về cũng ở lì trong nhà đọc sách. Có phải em chán lắm không?”

“Thế không so với tôi được đâu, hầu hết bọn trẻ toàn vậy. Giờ các em gánh rất nhiều áp lực thi cử, em trai tôi cùng lứa với em, cũng ngoan y chang em vậy.”

Nghĩ đến Moments tối qua, Vu Thời Thiên cảm thấy cuộc sống trung học đơn giản vầy thật ra khá tốt, chả liên quan gì tới nhàm chán hết.

Lần đầu tiên Tô Đồng nghe thấy Vu Thời Thiên nhắc về gia đình, dợm hỏi em trai anh học đại học nào. Bấy giờ, hai đĩa bánh cuốn nóng hổi đặt xuống bàn họ.

Bà chủ nhìn chăm chú cô gái nhỏ nõn nà, hỏi Vu Thời Thiên bằng tiếng địa phương: “Đây là ghệ bây hả?”

Vu Thời Thiên với Tô Đồng đang đối thoại bằng tiếng phổ thông, nhất thời quên đổi kênh, anh lắc đầu chối: “Đâu có. Đây là đứa nhỏ nhà bạn thôi.”

Tác giả xàm xí: Sợ các bạn thấy ngọt quá nên hảo tâm nhắc nhở, sẽ có xíu vụn pha lê ở khúc giữa (đầu chó mỉm cười)

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.