"Em muốn một lần nữa không?"
"Hả? Muộn quá rồi..."
Tôi tưởng là Thẩm Hiếu hỏi có muốn lặn nữa không, ai ngờ đối phương lại nhìn tôi đầy thâm ý, đột nhiên anh ấy cúi đầu, một bàn tay luồn qua mái tóc dài, dùng sức đỡ lấy đầu tôi. Tôi sững sờ, không biết nên làm thế nào…
Không được nha, cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện đó!
Tôi vội vàng chống hai tay trước ngực Thẩm Hiếu, miễn cưỡng kéo ra khoảng cách:
"Chờ… chờ một chút."
"Không được đâu, như vậy thì quá nhanh rồi…"
Nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của tôi, anh bỗng nhiên bật cười: "Em nghĩ anh muốn làm gì?"
"Đừng lo lắng, đây là nơi công cộng." — Nói xong, mười phần vui sướng nở nụ cười.
Sau đó anh ấy vào phòng thay đồ, lấy áo trên xe khoác cho tôi rồi mở cửa mời tôi vào ghế phụ, tôi cảm thấy lo lắng nha.
"Cái kia, hay là em ngồi phía sau đi?"
Thẩm Hiếu nhéo nhẹ cằm tôi: "Không cần, sau này đây là chỗ ngồi chuyên dụng của em."
Chỉ là câu nói đơn giản vậy mà như đang rót mật vào tim tôi, vừa ngọt ngào vừa tươi mát.
Rạng sáng, đường đi vắng vẻ không người, người kia vẫn ung dung chậm rãi lái xe, nhàn nhạt trò chuyện:
"Thật ra anh là một kẻ đơn điệu đến nhàm chán. Mỗi lần sau khi kết thúc một phiên tòa, anh đều đi bơi, ăn cơm, xem phim ở cùng một nơi rồi lại về nhà ngủ. Đây chính là phương thức giải toả căng thẳng duy nhất của anh."
"Vậy thì em lại càng nhạt nhẽo nha."
"Như thế nào?"
"Bình thường nếu không phải vẽ thì là chạy đến công trường, cuối tuần có thời gian rảnh thì cũng sẽ dành để ngủ, nếu không thân thể cũng không chịu đựng được..."
"Thảm như vậy sao..."
Đang nói chợt có thông báo điện thoại. Thấy tên của đối phương, tôi lập tức tắt màn hình, Thẩm Hiếu đương nhiên cũng nhìn thấy. Không khí hài hoà vừa rồi đột nhiên tan biến không còn chút nào, anh trầm mặc lái xe đến dưới lầu nhà tôi, đưa tay mở cửa xe cho tôi.
"Cảm ơn..."
Thấy tôi không dám nhìn thẳng, Thẩm Hiếu nhàn nhạt nhìn tôi: "Thời gian là rất trân quý, chúng ta nên dành nó cho người đáng giá."
17.
Tôi trợn tròn mắt nhìn Thẩm Hiếu đạp ga phóng đi, cảm giác thoải mái khi nãy đã hoàn toàn biến mất. Âm thanh điện thoại lại vang lên, lần này tôi thẳng tay cúp luôn. Tôi không còn sức, cũng không có tâm tình ứng phó với Chu Thiến luôn miệng ra lệnh.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời đã chiếu đến tận giường tôi mới trả lời Chu Thiến.
Lộ Mạn Mạn: Có điện thoại rồi, anh đến lấy đi.
Chu Thiến: Ừ, cảm ơn em.
Đợi một hồi, bên kia lại nhắn một câu:
Chu Thiến: Tối hôm qua em đi đâu vậy? Không nghe điện thoại, tin nhắn cũng không trả lời?
Lộ Mạn Mạn: Hẹn hò.
Chu Thiến: Thật hay giả? [cười to] [cười to].
Lộ Mạn Mạn: [mỉm cười]
Lộ Mạn Mạn: Là thật, nên sau này không có thời gian để giúp anh rồi.
Chu Thiến: [cười to] [cười to] [cười to].
Mặc dù không biết là điểm nào khiến anh ta buồn cười, tôi vẫn tận lực thông báo đến rằng tôi không rảnh rỗi, ai ngờ đối phương hoàn toàn không để trong lòng, ngược lại còn gửi một ID lạ đến.
Chu Thiến: Đây là Wechat của Tống Thước, em thêm bạn bè với cô ấy đi, đến bây giờ cô ấy vẫn không chịu làm lành với anh.
Chu Thiến: Cô ấy không hiểu biết rất nhiều chuyện, chẳng trách mẹ anh xót ruột.
Chu Thiến: Đều là phụ nữ, em rảnh thì khuyên bảo cô ấy đi.
Lộ Mạn Mạn: ???
Nhưng mà thật ra tôi cũng có chuyện muốn hỏi Tống Thước.
Tống Thước sau khi chấp nhận lời mời kết bạn của tôi thì lập tức gửi một tin nhắn thoại đến: “Chị Lộ, chị không cần khuyên em, dù sao cũng chưa lĩnh chứng, em không thèm trở về đó đâu.”
Tôi: ???
Thôi đi có được không?? Ai thèm quan tâm đến chuyện của các người?
Tôi dứt khoát nói: "Tống Thước, cô biết anh Hiếu cô bình thường thích ăn gì không?"
"Hả?"
Sau khi nói một hồi lâu về Thẩm Hiếu, cô ấy cẩn thận từng chút thăm dò tôi: "Em còn tưởng chị thích Chu Thiến cơ."
"Lúc đó nhỏ tuổi không hiểu chuyện."
"À."
Đợi một hồi, cô ấy lại nói: "Nhưng mà ở cùng với Chu Thiến cũng thật mệt mỏi, chị không thích nữa cũng rất tốt."
"Anh Hiếu thật sự rất rất tốt, nếu không phải..."
Nếu không phải cái gì? Tống Thước cũng không nói tiếp vế sau nữa mà uyển chuyển thở dài tiếc nuối.
Quay về giao diện chính của Wechat, tôi thấy Chu Thiến lại nhắn tin tới.
Chu Thước: Sao rồi? Cô ấy có đồng ý quay về không?
Lộ Mạn Mạn: ...
Chu Thiến: Sao lại không nói lời nào?
Tôi nhìn chằm chằm câu hỏi kia một hồi lâu, thật sự muốn chửi tục một trận, đã gõ ra vài lần, cuối cùng cũng không gửi, chỉ gửi cho hắn vài cái tin nhắn thoại.
"Anh Thiến."
"Ừ?"
"Đừng bao giờ để người yêu anh phải quỳ gối."
18.
Mấy ngày sau đó Thẩm Hiếu đều lạnh nhạt với tôi. May mắn thay, nhiều năm theo sau Chu Thiến tuy tôi không bắt được trái tim hắn nhưng kỹ thuật dây dưa thì lại thăng cấp rất nhiều. Chỉ là đổi sang dỗ dành nịnh nọt một người khác thôi, không có gì là khó.
Hôm nay tôi gọi điện cho Thẩm Hiếu, mời anh ăn cơm trưa, vậy mà lại bị từ chối thẳng thừng: "Hôm nay không có thời gian."
"Hay em mang cơm qua, chúng ta cùng nhau ăn?"
Anh miễn cưỡng đồng ý.
Đến giờ cơm, tôi khiêng bao lớn bao nhỏ đến Phòng luật SHEN. Nơi này nằm trên tầng cao nhất của toà nhà trung tâm thành phố. Tôi đi vào thang máy, hai người đàn ông mặc âu phục liên tục quay đầu nhìn tôi.
"Em gái này nhìn quen quá, gặp ở đâu rồi thì phải?"
Mấy người đàn ông bên cạnh cũng bắt đầu ôm cằm xem xét: "Đúng thật!"
"Là thân chủ muốn thuê luật sư chăng?"
Tôi bị một đám đàn ông cao lớn chen đến tận nơi hẻo lánh: ...
Phát hiện ra tôi cũng đi đến tầng cao nhất, bọn họ càng nhiệt tình, giành xách túi hộ tôi. Sau khi tôi cùng một đám người chen chúc ra đến cửa liền bắt gặp Thẩm Hiếu đứng cách đó không xa, anh mặc áo len xám nhạt phối với quần tây màu đậm, nhã nhặn lịch sự.
Lúc nhìn thấy tôi, khóe miệng anh đã nhếch đến gần đến mang tai rồi, nhưng vẫn nói giọng lạnh nhạt: "Em đến rồi à."
Hừ, anh trai này, anh không muốn gặp tôi sao lại còn đứng ở cửa chờ tôi làm gì?
Không để ý đến mấy người đàn ông mặc âu phục ồn ào xung quanh, Thẩm Hiếu ba bước thành hai nhanh chóng đưa tôi vào phòng, không quên lấy lại mấy cái túi cầm vào.
"Đây là cái gì?"
"Thịt nướng." — Tôi bày từng thứ từng thứ nguyên liệu ra, giới thiệu — "Đồ đã được chế biến sẵn rồi..."
Đối phương thoáng nhìn qua, ánh mắt ghét bỏ: "Đây là thịt tươi mà?"
"Đúng vậy, nên em đã mang theo bếp nướng nha."
Thẩm Hiếu: ...
Tôi để bếp nướng lên bàn nhỏ, cắm điện bắt đầu nấu nướng. Lại nhìn sang Thẩm Hiếu: vẫn đứng một bên, vẻ mặt thờ ơ. Không sao, cứ ghét bỏ đi, rất nhanh sẽ không thể nhịn được nữa đâu.
Lật lật đồ ăn một lúc, vài miếng thịt bò mỏng đã hơi hơi co lại, tôi kẹp một miếng rồi hướng phía miệng hắn: "Anh nếm thử xem?"
19.
Được mười phút, Thẩm Hiếu ghét bỏ động tác của tôi quá chậm, mạnh mẽ yêu cầu thay thế. Tôi ung dung vừa ăn thịt vừa nói chuyện phiếm với anh.
"Tống Thước nói quả nhiên không sai, anh thật sự thích ăn thịt."
Người kia sửng sốt một chút, thẳng thắn trả lời: "Ngày còn nhỏ điều kiện gia đình anh không tốt lắm."
"Trước kia nhà anh ở đối diện nhà Tống Thước, anh thường xuyên đến nhà cô ấy ăn nhờ ở đậu, nếu không sớm đã chết đói rồi."
"Không đến mức như vậy chứ?"
Thẩm Hiếu không phản bác câu hỏi của tôi, chỉ cười cười. Anh ấy và Tống Thước có quá khứ như vậy thì thích cô ấy cũng là chuyện bình thường phải không?
Tôi còn đang phát ngốc, Thẩm Hiếu đã giải quyết sạch sẽ đồ ăn trên bàn, sắc mặt hồng hào, toàn thân lộ ra vẻ thoả mãn.
"Nhìn không ra em còn có tay nghề này."
"Bình thường thôi."
Thật ra thì từ nhỏ tôi đã có tính cách này, thích quan tâm mọi người từng tí một, từ đó tìm được niềm vui cho bản thân. Quả thực là trời sinh để đi dây dưa với người khác mà!
Thẩm Hiếu ăn no liền ngồi tựa lưng trên ghế, thần sắc đột nhiên uể oải: "Em cũng từng quan tâm Chu Thiến như vậy?"
Tôi trả lời rất thành thật: "Đúng là cũng quan tâm, nhưng chuyện này thì chưa từng làm bao giờ."
Người nào đó hừ lạnh, sắc mặt không rõ vui buồn:
"Không biết được. Hôm đó anh vẫn luôn chờ em, vậy mà em lại cho anh leo cây tận hai tiếng."
"Thật xin lỗi!"
"Thay vì nói xin lỗi, không bằng em nghĩ xem phải đền bù cho anh như thế nào đi."
"Em mời anh ăn thịt nướng?"
"Vẫn chưa đủ."
Không hổ là luật sư, thủ đoạn đưa đẩy làm rất trôi chảy.
Đối phương đưa đôi chân dài, con ngươi màu nhạt nheo lại, hướng tôi nói: "Em còn đứng đó làm gì, không tìm chỗ ngồi?"
Nhìn xung quanh một chút, chỉ có ghế sô pha ở phía xa xa, tôi đang định chạy đến thì nghe thấy tiếng hừ lạnh sau lưng. Mồ hôi bắt đầu tuôn như suối.
Đây là muốn… tôi ngồi lên đùi sao?
20.
Thấy tôi đứng yên một chỗ vẻ mặt mịt mờ, Thẩm Hiếu cười lạnh:
"Nếu em nghĩ không ra thì cứ đứng đó đi!"
"Cũng được."
Thấy tôi thuận nước đẩy thuyền xa hơn, Thẩm Hiếu tức trắng mặt, cắn răng: "Em cố ý chọc tức anh phải không?"
Tôi: ...
Oan uổng quá!
Thẩm Hiếu nghiến răng, bỗng đưa tay kéo tôi một cái, lôi tôi ngồi thẳng xuống đùi mình, miệng cười nhạo: "Không hiểu phong tình!"
Tôi cứng đờ ngồi trên đùi hắn: "Thật xin lỗi đại ca, từ nhỏ đến lớn em chưa từng yêu đương."
"Chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy?" — Thẩm Hiếu âm dương quái khí nói.
Tôi nhẹ nhàng nghiêng người sang, hôn má anh một cái chụt.
"Em không biết, nhưng có thể học nha."
Thẩm Hiếu sững sờ, gương mặt trắng nõn hiện lên một rặng mây hồng, kéo dài xuống tận cổ. Tôi cảm thấy thú vị, lại ba ba liên tiếp hôn thêm mấy cái nữa.
"Thật xin lỗi, hôm đó em đến trễ, rất xin lỗi."
"Em đảm bảo sau này không như vậy nữa."
Trầm mặc một hồi, anh nhẹ nhàng chạm trán mình vào trán tôi, lông mi dày rậm nhẹ nhàng rung động.
"Đảm bảo như thế nào?"
Nhìn thấy anh lại có dấu hiệu lạnh nhạt, tôi cẩn thận hỏi: "Ừm, chuyện đó, chuyện em từng thích Chu Thiến, có phải anh rất để ý không?"
"Em hy vọng anh sẽ trả lời như thế nào?"
"Đương nhiên là suy nghĩ của anh!"
"Để ý."
"Được."
Trước mặt Thẩm Hiếu, tôi mở Wechat, dứt khoát kéo Chu Thiến vào danh sách đen. Cao thủ tình trường Khúc Nhược Khương dạy tôi, nếu không biết lấy lòng bạn trai hiện tại như thế nào thì cứ xử lý sạch sẽ bạn trai cũ đi là được, mặc dù Chu Thiến cũng chẳng phải bạn trai cũ...
Giờ phút này, mặt mày đối phương giãn ra, cả người lộ ra vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng thoải mái.
"Muộn chút cũng không sao."
"Chỉ cần em tới là được."
Này này, trước sau cũng chênh lệch quá đấy!
"Còn nữa, nếu em muốn đền bù cho anh thì hãy đáp ứng một yêu cầu của anh."
"Yêu cầu gì cơ?"
Thẩm Hiếu không nói lời nào, cầm lấy điện thoại rồi thao tác một chút, tôi cũng nhận được vài thông báo.
Thẩm đại bảo - Thẩm Hiếu: Chúng ta có thể đặt tên thân mật cho nhau.
Thẩm đại bảo - Thẩm Hiếu: Em cảm thấy thế nào?
Thẩm đại bảo - Thẩm Hiếu : Lộ tiểu bảo?
Tôi cảm thấy ngón chân mình cũng rục rịch muốn chui thẳng lên để phản đối...
Ngày 21 tháng 10, thay đổi.