Có Yêu Được Không

Chương 6: Thế Mạnh




Để xem, không ngại mới là lạ, ai ngờ Bình Nguyên cười khểnh đáp:

- Cho phép cậu ngắm đấy, thêm một người cũng chẳng sao.

Kinh nhỉ, thì ra cũng tự cao gớm. Cứ tưởng đúng chuẩn cháu ngoan Bác Hồ khiêm tốn thật thà dũng cảm chứ, ra là chưa đâu.

- Cậu không cho phép tớ cũng ngắm à, làm sao cậu cản được con mắt tớ.

- Nếu thế thì tôi đã kiệt sức vì cản hết ánh nhìn của mọi người rồi.

Trời đất ơi! Không ngờ cái tên này ngạo mạn thế, trông mặt chảnh như con bốn chân biết sủa ấy!

- Thì cho là thế đi. - Tôi nhún vai như không thèm chấp.

- Vốn dĩ là thế mà, đồ răng sắt.

- Hả? Đồ gì? - Tôi vừa nghe nhầm sao

- Răng sắt!

- Ai? Ai nói cậu? - Làm sao cậu ta biết được, cái quá khứ tôi muốn chôn vùi ấy, sao người tôi không muốn cho biết nhất lại biết.

- Ai chẳng biết, à mà còn có hình nữa, không ngờ ngày xưa cậu trông kinh thật đấy! Răng toàn sắt là sắt, cười cái là không tỏa nắng mà là tỏa ánh kim.

- Thì là do tôi niềng, mà vừa phải thôi nhé, thế thì làm sao, biết bao người niềng, huống hồ chi tôi tháo lâu rồi, thử vào chỗ đông người niềng răng mà nói thế đi, xem người ta có lấy thun nha khoa búng cho lủng mặt không? - Tôi gân cổ lên nói, thật là quá đáng mà!

- Nói nhiều quá, trừ điểm

- Gì kì vậy, cậu cũng nói mà, mới cả do cậu trêu tôi thì tôi mới nói chứ ai rảnh đâu mà nói- Tôi chưa thấy ai nói chuyện ngang còn hơn con cua bò như cậu ta, ý quyền ỷ thế thích làm gì thì làm, thể loại này người ta gọi là bọn quan tham, nên bị vua chém đầu.

- Tôi thích thế đấy.

- Cậu..

Bình Nguyên nhướn đôi lông mày rậm lên, làm mặt khiêu khích, đang thách tôi đây mà, nhưng tôi không dám cãi lại, chỉ còn một lỗi nữa thôi là tôi sẽ phải làm osin cho cậu ta, phải nhịn, phải nhịn.

Thật là tức chết mà, giờ tôi đã hiểu cảm giác lỗi không phải do mình mà mình vẫn phải nhận, thù này nhất định sẽ trả. Ra chơi cái là tôi liền chạy sang nắm đầu thằng Sơn mà kéo.

- Á á, mày lên cơn hả? - Thằng Sơn la oai oái, tay giữ tóc mà kêu

- Mày mới là đến thời động kinh ấy, rảnh không mà đưa hình tao cho cái tên hách dịch kia xem. - Tôi dùng hết sức mà kéo, bọn mồm miệng nhọn hoắt này, không xử không được

- Đâu phải tao đưa đâu, cả lớp đưa mà. Mày đi cái là bọn nó lôi vụ mày niềng răng ra nói, có cả lúc mày mới niềng xong hàm sưng hết lên, mặt như ông địa, rồi lúc ăn đồ cứng tới rớt cả niềng, vân vân và mây mây.. - Nó vội vàng giải thích

- Tại sao bọn bay nỡ, chúng mày..

- Tại do Bình Nguyên hỏi, thế nên mấy đứa con gái sồn sồn lên kể hết.

Cái bọn vì trai mà quên bạn bè này, thật là đáng chết mà.

- Nhưng vẫn do mày lôi ra trước.

- Thì xin lỗi.

- Éo chấp nhận, mày đợi đấy, tao sẽ trả thù, nợ máu sẽ trả bằng máu!

- Nghiện phim chưởng quá rồi đấy! - Thế Mạnh đã ở đây từ lúc nào.

- Lớp trưởng, hồi nãy tại sao không cản tụi giặc này lại, làm hình tượng xinh đẹp, tốt bụng của tớ bị phá hỏng hết. - Tôi ấm ức nói.

- Thà mày nắm đầu tao đi còn hơn bắt tao nghe những lời nói đó.

- Mày..

Đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, nhưng có lớp trưởng ở đây, tôi không thèm ra tay, quay sang mà nói tiếp:

- Thế Mạnh, cậu thấy chưa, chúng nó hùa nhau vào ăn hiếp một cô gái mong manh yếu đuối như tớ, cậu thấy được sao? - Tôi nhìn Thế Mạnh với bộ mặt vô tội, cậu ấy không những đòi lại công bằng cho tôi mà còn cho tên Sơn đầu nấm kia một bài học nữa, đúng là lớp trưởng trong lòng tôi mà. Chỉ có lớp trưởng là đứng về phe tôi thôi, chứ cái bọn kia, hở tí là tìm cơ hội phá hỏng hình ảnh của tôi. Để cảm ơn, tôi mời Thế Mạnh xuống căn tin uống Sting.

Thế Mạnh cười đồng ý, thế là chúng tôi xuống căn tin, len qua cái đám đông vây quanh Bình Nguyên, ngày nào cũng thế.

Ít khi tôi nói chuyện với Thế Mạnh, vì vốn dĩ cậu ấy là người nghiêm túc, sẽ không hợp với những câu nói có phần bông đùa của tôi, vì thế trước mặt cậu ấy khi nào tôi cũng phải để ý cách ăn nói. Nhưng sẵn hôm nay có dịp, tôi sẽ kể hết tội của mấy đứa trên lớp đã làm với tôi để Thế Mạnh giúp tôi trả thù:

- Lớp trưởng biết không, trong lớp lúc nào tớ cũng bị ăn hiếp hết..

Tôi bắt đầu liệt kê những gì chúng nó làm, lúc thì bọn thằng Sơn trêu chọc, lôi mấy chuyện hồi còn trẻ trâu ra mà nói, lúc thì bị bọn con Ly con Hạnh bắt xin thông tin của mấy bạn nam tham gia văn nghệ cùng, rồi còn bị tụi nó hùa vào nói xấu nữa chứ, tôi thấy Thế Mạnh phải ra tay chỉnh đốn lại bọn giặc đó chứ không những người dân thường không có tiếng nói như tôi sẽ chìm trong uất ức mất. Tôi kể khổ, với vốn từ dạt dào cảm xúc của tôi chắc chắn sẽ làm cho Thế Mạnh động lòng.

- Được, tớ sẽ trị bọn nó.

- Ô de, lớp trưởng là nhất!

Tôi cười nói, đúng là trong lớp chỉ có mỗi Thế Mạnh không bao giờ trêu chọc hay tìm cách cà khịa tôi như lũ khốn nạn trên lớp. Mỗi lần tôi làm bài sai cậu ấy thay vì phá lên cười như mấy đứa trốn trại của bọn kia thì cậu ấy sẽ giúp tôi làm bài tập giờ ra chơi, hay có lần tôi phạm lỗi nữa, biết là không đúng nhưng Thế Mạnh vẫn bao che cho tôi, cậu ấy đúng quá hợp cho chức lớp trưởng, chẳng bù cho cái tên kia, ỷ mình làm Hội trưởng hội học sinh nên hơi tí là lấy cái uy ra dọa, còn bắt lỗi người khác không lý do nữa chứ, đúng là đáng ghét. Bỗng tôi để ý rằng tên Bình Nguyên đó đang nhìn về phía tôi, ánh mắt trông kinh lắm, mặt thì đằng đằng sát khí như chuẩn bị giết người vậy, làm tôi bất giác lạnh sống lưng, hình như tôi từ lúc đó tới giờ chưa làm gì phạm lỗi hết, chắc không phải cậu ta nhìn tôi đâu.

- An, về sau đừng gọi tớ là lớp trưởng nữa, Thế Mạnh là được. - Thế Mạnh nói với giọng điệu nghiêm túc, làm tôi thấy như sợ tôi quên tên cậu ấy không bằng

- À, tại tớ quen mồm ấy mà. Tớ sẽ rút kinh nghiệm.

Tôi cười hì hì, sau đó lại nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất cho Thế Mạnh nghe, nhưng tôi cảm thấy hình như Bình Nguyên vẫn đang nhìn tôi, với ánh mắt vô cùng đáng sợ nữa, tôi nghĩ chắc tôi phải lên lớp thôi, chứ ngồi đây tôi thở không nổi.

- Hay mình lên lớp đi, cũng chuẩn bị vào tiết rồi, tớ lại còn một đống bài tập chưa đụng đến nữa.

- Để tớ giúp cậu làm.

- Vậy thì còn gì bằng nữa.

Tôi ra khỏi căn tin nhanh nhất có thể để tránh ánh mắt quá mức đáng sợ của Bình Nguyên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.