Có Yêu Được Không

Chương 15




- Này, có nghe tôi nói không đấy!

- Hả?

Tôi ngơ ngác hỏi, nãy giờ tôi có để ý đâu mà nghe thấy, tôi đang bận canh giờ, bữa nay tôi đang mong vào học sớm, nhưng còn tận mười phút nữa mới vào tiết, chưa bao giờ tôi thấy thời gian trôi lâu như vậy. Không những thế cái tên ngồi cạnh cứ lèo nhèo mãi vụ chiều nay tôi phải làm việc bù, nghe mà đau hết cả tai.

Cuối cùng thì trống cũng đánh, giờ thì tôi đang cầu trời khấn phật cho bạn Tú Sương đó vào lớp tôi. Và quả là may mắn, cô đi vào cùng một bạn học sinh mới, chính là Tú Sương.

- Tú Sương kìa, sướng nhá!

Tôi huých huých Bình Nguyên, mồm ngoác lên cười, vậy là cả buổi chiều ngồi cầu nguyện hôm qua với năm chục ngàn bỏ ra mua bùa coi như không uổng, tôi chắc chắn sẽ giới thiệu cho mấy người khác giúp chị con Phương loại bùa này, linh quá là linh!

Tôi vẫn cứ cười suốt thôi, còn vẫy vẫy bạn ấy để khoe rằng tôi ngồi ở đây nữa. Khác với điệu bộ vui mừng hớn hở của tôi, Bình Nguyên chẳng biểu hiện chút gì là thích thú cả, chỉ lấy sách ra đọc như thường lệ. Úi xời! Cứ cố tỏ ra ngầu lòi cho ai xem không biết, tôi chắc chắn là trong lòng cậu ta bây giờ cũng đang đánh trống múa lân ầm ĩ cả lên, chỉ vì vẫn còn sĩ nên chưa dám thể hiện ra mặt thôi, giấu ai chứ làm sao giấu được tôi. Mà thôi, dù sao thì bước hai cũng đã thành công như mong đợi, hai người họ cũng chỉ mới gặp nhau nên tình cảm chưa sâu đậm cũng là chuyện đương nhiên, cứ để họ tiếp xúc nhiều thì tình cảm tự nhiên sẽ đến, tôi chỉ cần kiên nhẫn tới ngày được tự do là được. Không những thế tôi còn phải tránh những tình huống trở thành kỳ đà cản mũi bất đắc dĩ nữa, như ngay lúc này chẳng hạn, nếu như tôi không ngồi với Bình Nguyên thì có khi hai người họ sẽ được ngồi với nhau rồi. Giờ Tú Sương ngồi ngay cạnh Thế Mạnh, tuy cũng gần đây nhưng mà chưa đủ gần, ngồi chung với nhau thì mới có cơ hội tạo ra cái gọi là "phản ứng hóa học" trong tình yêu chứ.

Giờ ra chơi tôi liền nói chuyện với Tú Sương, người gì đâu mà nói chuyện dễ thương cực kì, kiểu này tôi là con gái còn đổ chứ Bình Nguyên tuổi gì mà đòi cưỡng lại. Sau một hồi tám vài ba chuyện lung tung thì tôi hỏi vào vấn đề chính:

- Bà sợ môn gì nhất? - Tôi hỏi, Tú Sương suy nghĩ một hồi rồi trả lời:

- Toán, Hóa, Lý. Nói chung là các môn tự nhiên thì tui đều sợ hết.

Thế thì đúng bài rồi, kiểu này thì kế hoạch lại càng diễn ra suôn sẻ hơn, tôi tươi cười nói tiếp:

- Càng sợ thì lại càng phải học chứ. Hay tại bà không có ai kèm? Nếu vậy thì ngồi cạnh Bình Nguyên đi, cậu ta học giỏi lắm, cái gì cũng cân hết. Ngồi với cậu ta đảm bảo bà không sợ môn nào nữa luôn.

- Cái bạn hôm qua ấy hả? - Cậu ấy hỏi tôi, tôi liền gật đầu lia lịa, còn nói thêm:

- Đúng rồi đúng rồi! Không những thế lại còn đẹp trai tốt bụng, nhiệt tình khỏi nói luôn.

- À, tui không biết nữa. - Tú Sương gãi đầu cười hì hì. Kiểu này là muốn rồi mà còn ngại, không sao, tôi sẽ đẩy thuyền tới cùng.

- Vậy tui xin cô giùm cho, bảo là..

- An, đi mua nước cho tôi!

Tôi chưa kịp nói xong thì Bình Nguyên đã chen ngang. Kì lạ, chẳng phải thường ngày cậu ta đều xuống căn tin sao, bữa nay lại ngồi lì trên lớp là như thế nào? Không những thế còn lôi cái giọng ông nội ra sai bảo tôi nữa chứ, quá đáng, trên lớp mà dám làm vậy. Uổng công nãy giờ tôi nói tốt cho cậu ta.

- Cậu tự đi mua đi chứ, mắc gì sai tôi!

Mặt Bình Nguyên lộ rõ vẻ tức giận, nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Gì mà kinh vậy? Khó chịu khi tôi nói chuyện với Tú Sương hay gì mà cứ kiếm chuyện hoài, mua thì mua, tôi đi để cho hai người gần nhau. Tôi lườm cậu ta sau đó cũng miễn cưỡng đứng lên mà xuống căn tin, mua đại chai soda rồi mang lên. Khi lên đến nơi thì thấy Bình Nguyên đang chỉ bài cho Tú Sương, tình tứ ơi là tình tứ, thì ra là muốn đuổi tôi đi để nói chuyện với nhau đây mà. Thế thì lại càng tốt, nghe vẻ mọi thứ càng ngày càng diễn ra như đúng như kế hoạch, có lẽ tôi không nên vào lớp vội, để cho bọn họ có thêm chút thời gian, vào tầm này có khi lại phá hỏng cái không khí lãng mạn ấy, thế thì chẳng khác nào là tội đồ.

Nghĩ thế nên tôi cứ tha thẩn trước cửa lớp, con Phương bữa nay bị bệnh nên nghỉ học, vì thế mà giờ tôi mới không có ai để nói chuyện. Vừa lúc đang chán thì thấy Thế Mạnh, cậu ấy vừa đi nộp sổ đầu bài về thì phải, tôi liền chạy tới bắt chuyện, nói vài ba cái nhảm nhí đến khi đánh trống vào lớp, bảo là nói chuyện nhưng chủ yếu là tôi nói, còn Thế Mạnh chỉ đứng nghe thôi, vì thế mà giờ tôi khát khô cả cổ. Biết vậy hồi nãy tôi mua thêm chai nước nữa, giờ có chai soda trước mặt mà cũng không dám uống. Tôi để chai nước lên bàn cho Bình Nguyên, lấy quyển vở quạt quạt cho có tí gió, trời gì đâu mà cứ như cái lò, vừa nóng vừa khát, đúng là đường học gian nan còn hơn đường đời, vì ngoài đời nếu nóng quá có thể mua một cái máy lạnh hay đi tắm liền một cái chứ không phải vừa phải mặc đồng phục không thấm mồ hôi, vừa phải động não trong cái thời tiết nóng bức này. Mà giờ đâu phải mùa nóng đâu, hồi nãy vẫn còn mát mẻ mà, thế sao giờ lại nóng như lửa đốt thế này. Tôi thắc mắc một hồi mới chợt nhận ra cái nhiệt độ khủng khiếp ấy phát ra từ tên ngồi cùng bàn với tôi. Chuyện gì vậy? Rõ ràng trông mặt cậu ta vẫn bình thường, mọi hành động cử chỉ đều như bình thường, nhưng sao tôi lại cảm nhận thấy có gì đó còn to lớn hơn cả lửa hận trong lòng tôi hồi trước nữa. Chẳng lẽ tôi làm gì sai sao? Hay tại tôi vào lớp sớm quá làm cản trở hai người họ? Đánh trống tôi mới vào mà, ngồi ngoài đó lâu thì sao đỏ ghi tên mất, này cũng là do bất đắc dĩ chứ tôi cũng đâu muốn thế. Tôi sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, rồi một lúc sau thì Bình Nguyên cất tiếng:

- Tại sao lại mua cái này?

Cái này? Ý cậu ta nói chai nước ư, chẳng lẽ cậu ta không muốn uống soda, nếu vậy thì lẽ ra hồi nãy phải nói rõ là nước gì chứ, chỉ bảo là nước thôi thì tôi mới chọn đại một cái, giờ lại làm mặt hằm hằm như ai oán, rõ ràng không phải vì chuyện chai nước, mà là mượn chuyện này để chửi tôi.

- Thì cậu chỉ bảo là nước thôi, nếu cậu không uống thì cho tôi nhá, tôi sắp chết khát rồi.

Ánh nhìn của Bình Nguyên lại càng hung dữ hơn sau khi nghe tôi nói câu đó, biết ngay là cậu ta chỉ lấy chuyện này làm cớ để kiếm chuyện với tôi thôi mà, cái loại đáng ghét hết mức nói. Giờ muốn thì chửi đi, tôi không còn ngồi với cậu ta lâu nữa đâu, chịu đựng một chút cũng không sao, giờ tôi là người tốt rồi, chẳng thèm so đo với cậu ta chi nữa.

Cứ tưởng cậu ta sẽ lại như mọi hôm mà móc mỉa chửi bới tôi, nhưng lần này lại không, Bình Nguyên không nói gì hết, chỉ lại lấy sách ra mà đọc thôi. Việc này khiến tôi bất ngờ vô cùng, người ta bảo tình yêu có thể thay đổi tính cách của một người, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, xem ra từ giờ tôi đã được yên ổn rồi, Tú Sương quả thực là thiên sứ được gửi đến để giúp tôi mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.