Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô (Mary Sue Bảy Màu)

Chương 86: Anh ấy càng ngày càng dâm




Lại là một đêm dâm loạn vui vẻ.

Tô Tâm Đường cảm thấy Đồng Kinh Niên thật đúng là rất biết chơi, một tiểu tam mà còn có nhiều yêu cầu như vậy.

Chính cô cũng không biết vì sao ở trong đầu lại nảy ra hai chữ “tiểu tam” này, thế nhưng ngẫm lại thì thấy cũng hợp phết đấy chứ.

Vốn dĩ Tô Tâm Đường thích trêu chọc Đồng Kinh Niên, thích nhìn bộ dáng “tức mà không làm gì được” của anh nên cô đã mang cái danh xưng kia trao tặng cho anh.

Tuy rằng Đồng Kinh Niên không làm gì được cô thật, nhưng anh vẫn có thể lăn lộn với cô thêm vài vòng. Nào là Quan Âm thiết tọa, La Hán đẩy xe,… tất cả đều được áp dụng hết lên người của cô.

Tô Tâm Đường: Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy vị thần tiên này càng ngày càng d͙â͙m͙ đãng.

Nhưng dù sao cũng phải thừa nhận rằng anh mang lại cho cô cảm giác rất sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙. Cảm ơn vì đã mời*.

*Ý của câu này là cảm ơn Đồng tổng vì đã mời Đường Đường làm tình.

Đồng Kinh Niên lúc này vẫn đang cày cấy không biết mệt mỏi. Trong suốt khoảng thời gian vừa qua anh đều phải “ăn chay”, nên hiện giờ chỉ muốn cùng cô gái này quấn quýt mãi bên nhau mà thôi.

Sau khi lăn lộn một hồi, Tô Tâm Đường bị người đàn ông bọc lại kín mít, anh trực tiếp từ ban công đưa cô lên tầng cao nhất. Lúc này Tô Tâm Đường mới phát hiện ra ở trong phòng của mình còn có một lối đi bí mật lên thẳng phòng của Đồng Kinh Niên.

Tô Tâm Đường: ???

Anh đã suy tính ngay từ ban đầu rồi đúng không?

Tầng thượng có một cái bể bơi mà trước đó quản gia đã từng nói qua. Bầu trời đêm nay còn có ánh trăng cùng với muôn vàn vì sao, nhiệt độ về đêm ở vùng nhiệt đới rất vừa phải. Tô Tâm Đường đứng bên trong làn nước ấm áp, ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Gió đêm mang theo hương hoa càng làm cho khung cảnh trở nên đẹp đẽ.

Nếu như người đàn ông ở phía sau không dùng bộ mặt nghiêm trang nói muốn giúp cô tắm rửa thì khung cảnh có khi còn đẹp hơn nữa.

Nửa giờ đồng hồ trôi qua rất nhanh, Tô Tâm Đường nhìn ra được anh đang cố gắng khắc chế chính mình, ngay cả bắn cũng chưa kịp.

Nhưng mà tay chân của cô đều nhăn nheo vì ngâm lâu ở trong nước mất rồi.

“…”

Tô Tâm Đường không biết vì sao cô lại ấm ức kêu ca với Đồng Kinh Niên. Hơn nữa qua chuyện này cô cũng nhận ra một điều rằng.

Kiếp trước cô không phải là nàng tiên cá!

Làm gì có người cá nào lại bị nhăn da khi ở trong nước cơ chứ.

Đồng Kinh Niên: “Có khả năng em là nàng tiên cá ở vùng ôn đới nên khí hậu nơi đây không phục đấy.”

Tô Tâm Đường: “…” Như vậy mà anh cũng nói ra được.

Hơn nữa cô lại còn tin vào lời của anh nữa chứ.

Đồng Kinh Niên lại một lần nữa ôm “nàng tiên cá bị nhăn da” quay trở về phòng của Tô Tâm Đường, cùng với nàng tiên cá đại chiến 800 hiệp.

Tô Tâm Đường cảm thấy rất mê man. Rốt cuộc vì sao lại muốn dẫn nhau đi tắm, loanh quanh một vòng không phải vẫn về đây à?

Nếu nói trước đó chỉ là suy đoán, vậy thì bây giờ Tô Tâm Đường có thể khẳng định căn phòng này là được Đồng Kinh Niên chuẩn bị sẵn.

Ha hả.

Ban đêm nam nữ phải tách ra nên có không ít tên đàn ông phải sử dụng “cô nương năm ngón” của chính mình. Từ lúc bọn họ khai trai đến giờ cũng chưa từng chịu cực khổ như thế này.

Vị lão đại mà vốn dĩ bọn họ nghĩ là phải một mình cô đơn, giờ phút này lại đang ôm Tô Tâm Đường ngủ, ngủ rất ngon là đằng khác.

Đồng Kinh Niên rời đi lúc 5 giờ sáng.

Vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy cô gái đang nằm cuộn tròn ở trong lòng anh, thân thể trơn bóng như quả trứng gà bóc vỏ. Tư thế ngủ của cô chứng tỏ rằng cô không có cảm giác an toàn.

Đồng Kinh Niên nâng tay vén lại những sợi tóc dính ở trên má cô.

Bình thường luôn là một cô gái nhỏ xinh đẹp, quyến rũ, nghĩ gì nói đấy. Nhưng lúc ngủ, khuôn mặt của cô lại tròn trịa, đôi môi còn tự nhiên chu chu ra trông giống như một đứa trẻ con.

Đồng Kinh Niên cảm thấy rất thú vị.

Thật ra anh đã tỉnh dậy từ 4 giờ rồi nhưng cái gì cũng không làm, cái gì cũng không động. Anh chỉ chống tay ngắm nhìn cô mà thôi, ngắm suốt một tiếng đồng hồ.

Anh cũng không muốn phải rời đi sớm như vậy, thế nhưng chẳng còn cách nào khác. Qua thời gian này sẽ có người lục tục đi lại, nếu bị bắt gặp sẽ gây ảnh hưởng không tốt.

Ảnh hưởng không tốt cho cô.

Mặc dù Đồng Kinh Niên cảm thấy có khả năng Tô Tâm Đường cũng không để tâm đến những chuyện đó.

Nhưng anh vẫn cần phải xử lý thật tốt.

Tô Tâm Đường ngủ một giấc đến giữa trưa mới tỉnh dậy.

Hôm qua cùng với Đồng Kinh Niên lăn lộn đến khuya, thời điểm sắp hôn mê cô đã âm thầm cầu nguyện ở trong lòng rằng đừng có ai đến đây gọi cô dậy ăn sáng.

Đối với cô thì chuyện này không phải là tốt bụng, mà là ác mộng.

Vui vẻ nhất vẫn là khi không có ai đến gọi cô dậy, để cô có thể ngủ đến tận trưa, khiến cho tâm tình của Tô Tâm Đường rất tốt.

Trên bàn ở phòng khách có vài món điểm tâm để ăn lót dạ, sau khi mọi người ăn được mấy miếng thì quản gia thông báo đã có thể ăn cơm.

Hai cô nàng võng hồng ngồi trên sofa nhỏ giọng bất mãn.

“Vừa rồi đói bụng nhưng mãi vẫn không được ăn cơm, cứ như phải đợi cô ta không bằng.”

“Cô ta” ở đây chính là nói Tô Tâm Đường.

Tô Tâm Đường cắn một miếng bánh quy nhỏ giòn giòn, cô ngẩng đầu liếc nhìn Đồng Kinh Niên đã ngồi sẵn ở bàn ăn. Đúng lúc này tầm mắt của hai người chạm vào nhau, đối phương rất tự nhiên dời ánh mắt sang nơi khác, Tô Tâm Đường lại không nhịn được muốn cười.

Cô biết mấy cô nàng kia chính là rảnh rỗi ngồi nói linh tinh mà thôi, thế nhưng nói linh tinh lại thành nói đúng nha.

Vốn dĩ lúc ăn cơm mọi người có thể tùy ý chọn chỗ ngồi, nhưng Đồng Kinh Niên lại một lần nữa hô biến thành nhóm nam riêng nữ riêng.

Nữ ngồi một hàng, nam ngồi một hàng.

Nhóm anh em của Đồng Kinh Niên đã tạo thành thói quen, thậm chí bọn họ còn rất vui vẻ.

Lão đại dính người thật đấy!

Muốn ở bên các anh em để bồi dưỡng tình cảm sao?!

Đồng Kinh Niên cũng không phản ứng lại những cặp mắt nhão nhão dính dính kia.

Toàn bộ lực chú ý của anh bây giờ đều đang ở trên ống quần.

Một bàn chân chạm vào ống quần của anh, còn men theo đó mà chậm rãi bò lên trên.

Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Tâm Đường đang ngồi đối diện.

Cô gái cúi đầu ăn cơm, phong thái tự nhiên thoải mái, hoàn toàn không thể ngờ ở dưới bàn lại làm ra chuyện như thế này.

Không sai. Cái chân kia chính là của Tô Tâm Đường.

Tư Nam ngồi ở bên cạnh Đồng Kinh Niên, người ở đối diện cô lại vừa đúng là anh. Cô không nhịn nổi tâm tư muốn khiêu khích Đồng Kinh Niên.

Cô vẫn còn nhớ rõ mối nhục trước kia!

Lúc ấy cô cũng dùng chân trêu chọc Đồng Kinh Niên ở dưới bàn ăn. Đối phương trực tiếp lấy cái đĩa gõ vào chân của cô, anh còn nói lẽ ra anh muốn dùng dao nữa đấy!

Đây mà là tiếng người sao?

Tô Tâm Đường tò mò không biết lần này anh sẽ dùng cách gì để đối phó với cô. Vẫn là lãnh khốc vô tình lấy đĩa gõ à?

Chân nhỏ đã mò đến vị trí nhô lên ở giữa hai chân của người đàn ông.

Bàn tay to lớn ấm áp của anh bắt lấy chân cô, sau đó đặt vào trong lòng bàn tay của mình. Anh cũng không làm gì cả, cứ nhéo nhéo như vậy thôi.

Tô Tâm Đường: ???

Mờ mịt cả đầu.

Đây là phương thức mới dùng để chỉnh người à?

Cô giãy giụa hai cái thì người đàn ông mới chịu buông tay.

Thời điểm đi đến toilet, Tô Tâm Đường gặp Đồng Kinh Niên.

Anh hỏi: “Sao chân của em lại lạnh như thế?”

—————————————————-

Sì poi chương sau:

“Sau đó Tư Nam liền cảm nhận được dường như có một ánh mắt cực nóng đang khóa chặt côn thịt của mình.

Đồng Kinh Niên đứng ở ngay bên cạnh hắn, trước mặt là bồn tiểu, nhưng ánh mắt của anh lại nhìn chằm chằm vào bộ phận kia của Tư Nam.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.