Cô Vợ Tỷ Phú Mua Một Tặng Một

Chương 98




"Tôi..." Vương Duệ cố gắng giải thích cho mình: "Đây đều là chủ ý của Doanh Doanh..."

"Tôi không quan tâm đến chuyện của hai người. Vương Duệ, tôi nhấn mạnh lần nữa, chuyện của anh không liên quan gì đến tôi. Tôi cũng không có tư cách gì để nói. Số phận của Vương thị thế nào, tự anh cố gắng. Có lẽ anh cũng có thể đi cầu xin đàn anh." Trình An Nhã lạnh lùng nói: "Nếu không còn chuyện gì tôi lên đây, tôi hy vọng sau này anh đừng tìm tôi nữa!"

"Trình An Nhã... Cô đứng lại!" Vương Duệ thấy cô xoay người muốn rời đi, quýnh quáng túm chặt tay Trình An Nhã "Xin em hãy giúp anh một lần này!"

"Anh nói xong chưa?" Trình An Nhã phất tay ngược ra sau, sắc mặt hơi tức giận.

Màn đêm vừa buông xuống, có vài nhân viên vừa đi làm về, thấy cảnh tượng này quay đầu lại chỉ trỏ. Trình An Nhã mất kiên nhẫn, siết chặt nắm đấm, liếc khóe mắt nhẩm tính hướng đấm nào mạnh nhất.

Đừng nhìn bộ dáng ngây thơ, trong sáng của Trình An Nhã mà lầm, thật ra cô là người siêu cấp bạo lực.

"An Nhã..."

"Anh ngứa đòn à?" Trình An Nhã lạnh lùng nói, lúc này gương mặt xinh đẹp thanh thuần của cô toát ra khí thế cực kỳ bá đạo khiến không ai dám khinh thường.

Một người phụ nữ mạnh mẽ có thể dạy dỗ ra được một Ninh Ninh như vậy, sao lại là một người chỉ bị người ta bắt nạt được chứ?

Vương Duệ bị dọa thật, chỉ biết trơ mắt nhìn cô nghênh ngang rời đi, trong mắt toát ra ý hận. Người phụ nữ chết tiệt, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, để xem anh ta trừng trị cô thế nào?

"Doanh Doanh, thất bại rồi, cô ta không chịu giúp đỡ!" Vương Duệ bấm điện thoại gọi cho Trần Doanh Doanh, tức giận đùng đùng: "Mẹ nó, đồ con đàn bà đê tiện!"

"Anh không nhắc chuyện trước kia với cô ấy sao?" Trần Doanh Doanh ngạc nhiên.

"Em đừng nhắc nữa. Anh đã dùng mọi cách nhưng cô ta đều không chịu. Xem ra chỉ có thể dùng cách khác thôi. Người phụ nữ chết tiệt này, anh không tin cô ta sẽ không chịu giúp!" Vương Duệ tức cành hông, lên xe đóng cửa xe lại: "Cô ta chờ đó mà xem, tất cả những chuyện này là do cô ta ép!"

Trình An Nhã lúc này mềm cứng đều không xong. Vậy được, anh sẽ ra chiêu độc, đến lúc đó xem cô có quỳ xuống cầu xin anh ta không?

Trình An Nhã lên lầu, Ninh Ninh đang nghiên cứu một chương trình hệ thống phòng thủ. Trên bàn ăn đã bày sẵn ba món mặn một món canh, đang bốc hơi nghi ngút. Cậu nhóc rất ân cần đợi Trình An Nhã về ăn cơm.

"Mẹ đói lắm phải không?" Cậu nhóc mỉm cười để quyển sách xuống, vào phòng bếp xới hai bát cơm bưng ra: "Mẹ, công lực của mẹ xuống cấp từ lúc nào thế? Đuổi một con ruồi thôi mà lâu như vậy?"

"Có trách thì trách da của con ruồi này quá dày, quá trơ trẽn!" Trình An Nhã hừ lạnh, vẻ mặt căm ghét. Cô không cần ngụy trang trước mặt con trai.

Cậu nhóc mỉm cười, săn sóc gắp thức ăn cho cô: "Ông ta là ai? Là người theo đuổi mẹ à?"

"Bạn trai bảy năm trước của mẹ!"

Cậu nhóc đang uống canh bị sặc một cái, ho sặc sụa đến nỗi gương mặt non mềm đỏ lựng cả lên. Trình An Nhã nhanh tay rút tờ giấy ăn đưa cho cậu bé, bũi môi: "Cục cưng à, con đừng kích động quá. Người này không có bất kỳ quan hệ gì với con. Cho nên con không còn suy nghĩ chuyện viễn vông, như vậy sẽ hạ thấp sự khiêm tốn của mẹ."

Ninh Ninh dở khóc dở cười: "Mẹ, con không suy nghĩ lung tung, mẹ yên tâm đi. Nói mới nhớ không phải mẹ và ông ta đã chia tay bảy năm rồi sao? Sao thế, bây giờ ông ta đã phát hiện ra điểm tốt của mẹ nên mới muốn quay đầu nối lại tình xưa?"

"Tự sỉ nhục mình. Chúng ta đừng để ý đến anh ta. Bởi vì không liên quan gì đến chúng ta." Trình An Nhã khẽ nói: "Đúng rồi, ngày mai đi thăm ông ngoại, sẵn tiện dẫn ông ngoại đi cùng được không?"

Ninh Ninh gật đầu. Gần như mỗi tuần Trình An Nhã đều sẽ đi thăm ba Trình, để Ninh Ninh chơi với ông.

"Mẹ, sau này mẹ không giải quyết được ông ta thì cứ giao cho con. Con sẽ chơi chết ông ta!" Ninh Ninh bỗng mở miệng nói. Cậu bé quyết không ngại khó đuổi ruồi cho mẹ, bảo vệ quyền lợi cho bố cậu bé.

"Được, nếu mẹ không giải quyết được sẽ để con ra tay!" Trình An Nhã gian trá cười. Hai mẹ con đã quen thông đồng với nhau làm việc xấu.

Sáng hôm sau, Trình An Nhã và Ninh Ninh mặc đồ cặp mẹ con đi đón ba Trình trước, sau đó cùng đi đến công viên trò chơi lớn nhất thành phố A.

Trình An Nhã đã muốn rước ba Trình đến đây từ lâu. Cô sẽ chăm sóc ba Trình và Ninh Ninh, nhưng đáng tiếc nói gì ba Trình cũng không chịu. Lâm Lệ bị bán mấy năm nay, bặt vô âm tín. Ba Trình rất lo lắng, ngày nào đó cô ta sẽ trở về liên lụy Trình An Nhã, nên dù Trình An Nhã nói kiểu gì ông cũng không chịu dọn về ở chung với cô.

Mỗi tháng Trình An Nhã đều sẽ cho ba Trình tiền sinh hoạt. Cuộc sống cũng không khó khăn như trước. Ở đâu cũng vậy, Trình An Nhã không khuyên được ba Trình nên chỉ đành dẫn Ninh Ninh đến chỗ ba Trình ăn cơm mỗi tuần, tán gẫu để ba Trình hưởng thụ thú vui khoe con khoe cháu.

Tâm nguyện lớn nhất bây giờ của Trình An Nhã là ba cô và con trai đều bình an, những cái khác đều không quan trọng.

Một nhà tam đại đồng đường, cùng chơi quên trời quên đất ở công viên trò chơi.

Từ nhỏ hoàn cảnh gia đình của Trình An Nhã rất khó khăn. Một tờ tiền cũng muốn chia thành hai miếng để xài nên nhà cô làm gì có tiền dư mà đi chơi công viên. Từ nhỏ cô đã hiểu chuyện, giúp đỡ ba Trình làm việc nhà, có nhiều lúc ba Trình bày hàng trên phố, Trình An Nhã cũng đi theo giúp đỡ.

Những niềm vui thời thơ ấu là rất xa vời đối với Trình An Nhã.

Lúc đó đi ngang qua công viên trò chơi nghe được tiếng hò hét vui sướng của người khác, Trình An Nhã vô cùng ghen tỵ.

Sau đó cô đi Anh, cuộc sống của dì út cũng tạm được. Cô lại mang thai Ninh Ninh không muốn liên lụy nhà dì út. Cô vừa làm, vừa học, vừa nuôi nấng Ninh Ninh, bận tối tăm mặt mày làm gì có thời gian đi chơi.

Hai năm nay, cuộc sống của cô mới dư dả hơn một chút.

Lúc cô sinh Ninh Ninh, cô đã âm thầm thề, cô sẽ cho con cuộc sống thoải mái nhất. Tất cả những nuối tiếc thời thơ ấu của cô sẽ không để nó lặp lại trên người Ninh Ninh.

Cô rất vui vì cô đã làm được!

Thật ra cô cũng chỉ là một đứa bé to xác, bề ngoài trông cô còn hồn nhiên hơn những nữ sinh đại học đến công viên chơi mấy phần. Bình thường công việc áp lực, khó lắm mới có được ngày nghỉ cuối tuần, cô cũng muốn thư giãn.

Mẹ con hai người chọn trò chơi mạo hiểm nhất để chơi, mấy trò nhẹ nhàng khác không thích hợp với bọn họ.

Dọc đường đi hai mẹ con không ngừng xỉa xói, nói khích nhau, tiếng cười không dứt. Ba Trình ngồi bên cạnh cười không khép miệng. Nhìn nụ cười của con gái và cháu ngoại, ông Trình cảm thấy đời này không còn gì hối tiếc!

Sau khi ăn dã ngoại xong, Trình An Nhã vẫn chơi chưa đã, còn muốn chơi một vòng nữa.

Ba Trình cười nói: "Con nhóc này, con đâu phải dẫn con trai tới đây chơi mà là bản thân con muốn chơi đến điên rồi!"

Trình An Nhã mỉm cười, bũi môi như một đứa bé đang kéo tay ba làm nũng: "Ba, con cũng là trẻ con mà!"

Ninh Ninh tao nhã cắm ống hút, đưa nước uống cho ba Trình và Trình An Nhã, cười nói: "Ông ngoại, mẹ vẫn chưa hết tính trẻ con, chúng ta là đàn ông, không so đo với mẹ."

"Thằng nhóc thối!" Trình An Nhã gõ đầu cậu bé, cười mắng.

Ba Trình cười ôm lấy đứa cháu trai cưng, khuôn mặt nhân hậu tràn đầy yêu thương. Cả đời ông làm lụng vất vả nhưng khi về già mới thấy ông trời đối xử rất tốt với mình.

Có một đứa con gái xinh đẹp, tài giỏi, ân cần lại có một đứa cháu ngoại trai vừa thông minh lại vừa biết săn sóc người khác.

Khổ tận cam lai!

Đời này đủ rồi!

Trình An Nhã quả thực lôi Ninh Ninh chơi một vòng tàu lượn siêu tốc bằng gỗ, trên gương mặt dịu dàng xinh đẹp là nụ cười trong sáng thuần khiết. Ninh Ninh liều mạng chơi với cô, đối với cô trò chơi này không có gì kích thích cả.

Người mẹ yêu quý của cậu kém hơn cậu rất nhiều, ngồi bên cạnh hét muốn thùng mãng nhĩ của cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.