Đám phụ nữ cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao bọn họ cũng là những người có kinh nghiệm, cũng biết đôi chút về ân oán giữa hai thiếu gia nhà họ Diệp. Cho nên ai cũng nghĩ đơn giản rằng đây là cuộc chiến giữa hai người bọn họ mà thôi.
Diệp Vũ Đường nhẫn nhịn, không muốn dây dưa với Diệp Sâm nữa. Nhưng anh ta nhất định trả mối nhục hôm nay: "Đưa tiền cho tao!"
Mục đích tới đây hôm nay của Diệp Vũ Đường là lấy tiền!
Hai mắt Diệp Sâm lạnh như băng, khóe môi lạnh lùng, anh ta muốn tiền sao? Anh vốn định cho anh ta món tiền này. Diệp Vũ Đường là cậu ấm điển hình. Ăn chơi gái gú cái gì cũng biết, nhưng lại không có đầu óc kinh doanh.
Mọi kỹ năng kinh doanh của nhà họ Diệp đều tập trung hết lên người Diệp Sâm.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi cân nhắc thiệt hơn ông Diệp mới giao vị trí tổng giám đốc MBS cho Diệp Sâm cho dù ông ta không thích đứa con trai này, thậm chí còn hận đứa con trai này nữa.
"Anh hai muốn mở chuỗi cửa hàng trang sức, vốn tôi cũng rất tán thành. Ba nói duyệt tiền cho anh. Tôi cũng không có ý kiến gì. Chỉ là..." Diệp Sâm kéo dài giọng: "Gần đây MBS chuẩn bị ra mắt RoseTearNO4, lại phải hợp tác với Quốc tế Hoa Lan, đang hụt vốn. Sợ rằng phải hoãn lại việc của anh hai rồi."
Diệp Vũ Đường giận tím mặt, chỉ vào Diệp Sâm mắng to: "Mày cố ý?"
Đường đường là tập đoàn quốc tế MBS mà lại hụt vốn sao? Rõ ràng Diệp Sâm đang trợn mắt nói mò!
"Phải thì sao?" Diệp Sâm khẽ nhíu mày rậm, lạnh lùng hỏi ngược lại. Anh thà cầm tiền đi đốt còn tốt hơn cho Diệp Vũ Đường gấp trăm lần.
Trình An Nhã và đám phụ nữ đều thấy được bầu không khí đối đầu căng thẳng giữa hai cậu chủ nhà họ Diệp. Nhưng một người thì khí thế hơn người, một người thì thô lỗ dễ nóng giận. Một kẻ dễ nóng giận như Diệp Vũ Đường mãi mãi thua xa Diệp Sâm.
Người trên trời, kẻ dưới đất.
Trình An Nhã nghĩ thầm, so sánh Diệp Vũ Đường với Diệp Sâm đúng là sỉ nhục Diệp Sâm.
"Mày dám vì một người phụ nữ mà dám đối nghịch với tao. Hứ, mày nghĩ mày là cái thá gì? Chẳng qua cũng chỉ là một đứa con đê tiện của một con điếm mà thôi, thế mà còn dám ở đó vênh váo sao? Sau này MBS vẫn là của tao. Mày đừng hòng có được một xu. Để tao xem ba sẽ dạy dỗ mày thế nào!" Diệp Vũ Đường lớn tiếng kêu gào.
Tất cả mọi người đều xanh mặt, trong đó có cả Trình An Nhã!
Đứa con đê tiện của một con điếm?
Đệt!
Lời này mà anh ta cũng nói được? Một luồng lửa giận bùng cháy từ tận đáy lòng của Trình An Nhã. Nhiều năm qua cô vẫn là lần đầu tiên nổi giận như vậy.
Như thể cô mới là người bị sị nhục.
Diệp Sâm siết chặt nắm đấm, vang lên tiếng kêu răng rắc, trán nổi đầy gân xanh. Ai cũng cảm nhận được luồng sát khí nặng nề toát ra từ người anh, nhưng anh lại khổ sở nhịn lại, ánh mắt lạnh lẽo như băng lạnh ngàn năm.
Sát khí quá nặng!
Nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn đứng thẳng tắp. Diệp Vũ Đường tức anh ách, phất tay áo muốn bỏ đi. Anh ta đoán dù Diệp Sâm có giận hơn nữa cũng không dám ra ta đánh anh ta.
"Diệp nhị thiếu chờ đã!" Trình An Nhã bỗng cười ra tiếng, bưng cà phê lên, cười tao nhã: "Anh vẫn chưa uống cà phê đâu đấy."
"Cô bị thần kinh à..."
Anh ta vẫn chưa nói xong thì Trình An Nhã đã xoay cổ tay giội tách cà phê từ trên đầu anh ta xuống, nhiệt độ nóng bỏng khiến Diệp Vũ Đường kêu oai oái…