Sáng hôm sau
Âu Thiên Lãnh thu xếp hành lí của cô và hắn bỏ vào chung một cái vali, xuống nhà ăn sáng xong rồi chào ba mẹ của cô
" Ba mẹ con đi đây, vài tháng con sẽ thăm ba mẹ " Bối Bối luyến tiếc không muốn đi
" Được rồi, hai đứa nhớ giữ gìn sức khỏe, lên tới báo cho ba mẹ nha " bà Hạ cũng không muốn cho cô đi
" Dạ, ba mẹ con đi đây " Âu Thiên Lãnh nhìn ông bà Hạ nói
Hai người gật đầu nhìn cô và hắn bước lên xe, anh trai cô có việc ở công ty nên đi rất sớm, cô chỉ nhắn tin nói cho anh mình biết
Rất nhanh Bối Bối và Thiên Lãnh đã ngồi trên phi cơ riêng bay về thành phố B
" Em ngủ xíu đi, tới anh sẽ gọi em " hắn ôm cô vào lòng giọng ôn nhu nói
" Dạ " Bối Bối mỉm cười ôm hắn
Không lâu sau đó hai người đã có mặt tại thành phố B, Bối Bối ngủ rất say hắn không nở gọi cô dậy nên bế cô lên xe đi về Âu Viên, cô rất thích ngủ trong lòng hắn mỗi lần như vậy đều ngủ rất say
Xe tới Âu Viên, A Phát bước xuống xe mở cửa cho hắn, sau đó hắn bế cô vào nhà ra hiệu cho mọi người im lặng rồi đưa cô lên phòng ngủ, đặt cô nhẹ nhàng xuống giường, hôn lên trán cô một cái rồi rời đi
Bước xuống lầu dặn mọi người đừng làm phiền cô cũng không quên dặn thím lý nấu đồ ăn cho cô
" Thím nấu chút đồ ăn cho Bối Bối đi, cô ấy thức có hỏi nói tôi đến công ty có việc "
" Vâng thưa thiếu gia " thím Lý cúi đầu nói, trong lòng bà vui mừng không thôi, lúc cô bỏ đi 1 tuần nhà rất vắng vẻ
A Phát đưa Thiên Lãnh đến công ty sau đó cũng về trụ sở chính
Hắn đến công ty giải quyết công việc của mấy ngày, nhưng thật sự là rất nhiều tài liệu, hợp đồng đợi hắn phê duyệt. Âu Thiên Lãnh đang cố giải quyết tất cả để về với bảo bối hắn
Hạ Bối Bối ngủ đến tận chiều mới thức, mơ màng tỉnh dậy nhìn xung quanh không thấy ai, cô vào vscn rồi đi xuống lầu
" Thím ơi, Lãnh đâu rồi ạ "
" Thiếu gia đến công ty có việc, con đói không thím hâm đồ ăn lại cho con "
" Dạ được ạ "
Cô vào bàn ngồi đợi, không lâu sau thì đồ ăn cũng dọn ra, nhìn đồ ăn bụng cô đói lên
" Thím qua đây ngồi ăn với con, con ăn mình buồn lắm "
" Không được đâu, con cứ ăn trước đi "
" không sao, thím không ăn con giận đấy"
Thím Lý có chút do dự nhưng cũng đồng ý ngồi xuống ăn, phải nói là bà rất thích cô gái này, bà biết Thiên Lãnh cũng thay đổi rất nhiều khi có cô
Bối Bối ăn xong qua phòng khách xem tivi đợi Thiên Lãnh của cô về luôn, cô vừa ngồi xem vừa ăn socola rất ngon miệng
Tầm 7h tối cô nghe tiếng xe về nhanh chóng tắt tivi vui vẻ chạy đến ôm hắn miệng cười tươi
" Ông xã về rồi "
" Bảo bối nhà có ngoan không " hắn bế cô lên, hai chân cô vòng qua thắt lưng hắn
" Ngoan ạ, anh đã ăn tối chưa? "
" Chưa, về ăn với em " giọng sủng nịnh nói với cô
" Vậy vào ăn thôi "
Vào bàn ăn do cô mới ăn lúc chiều nên không đói, cô nhìn hắn bằng ánh mắt hạnh phúc, cô ngày càng yêu hắn hơn, yêu đến tận sương tủy
________________
Ngày hôm sau
Cả hai người cùng nhau đến công ty nắm tay bước vào sảnh mọi ánh mắt đổ dồn vào hai người, Thiên Lãnh quay qua nhìn cô mỉm cười dưới sự chứng kiến của mọi người lại một phen bàn tán xôn xao
" Chủ tịch hôm nay cười hả "
" Mắt tôi không nhìn nhầm chứ, chủ tịch cười "
" Chủ tịch cười thật đẹp trai nha "
Bỏ qua sự bàn tán của mọi người hắn nắm tay cô vào thang máy.
" Anh đó sau này không được cười trước mặt người khác "
" Bà xã em đang ghen sao "
" Làm.... làm gì có "
" Anh chỉ cười với mỗi mình em "
Cô mỉm cười ôm hắn, vòng tay hắn rất ấm ấp, cô chỉ cần có hắn là đủ
' Ting ' thang máy mở ra hắn ôm eo cô đi vào phòng, cô để túi mình xuống bàn làm việc sau đó đi pha nước cho hắn
" Cafe của anh đến rồi đây " cô mỉm cười đưa ly cafe cho hắn, uống cafe nhiều không tốt nên cô chỉ lâu lâu cho hắn uống một lần
" Cảm ơn bà xã " hắn đưa mắt sủng nịnh nhìn cô
" Ông xã, lát cho em ra ngoài nha " cô đi đến chỗ hắn, chui vào lòng hắn nói
" Không được " hắn cau mày nói
" Sao anh lúc nào cũng cấm em mọi thứ như thế chứ " cô đánh vào ngực hắn, tỏ vẻ bất mãn
" Anh chỉ muốn tốt cho em, em thì cứ lúc nào cũng trái ý anh "
" Tốt gì chứ, lúc nào em cũng đi kè kè anh, em chán lắm rồi "
" Cái gì? Em chán? Thì ra từ lâu em chán anh rồi phải không? " hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng có chút giận
" Em không muốn cãi với anh nữa, anh không cho em cũng đi " cô bật dậy khỏi người hắn, đi tới bàn làm việc cầm túi xách lên đi ra ngoài
" Em đứng lại đó cho anh " Thiên Lãnh giọng đầy tức giận nói
Hạ Bối Bối bỏ ngoài tai cứ thế mà bước ra khỏi phòng, tính cô thì thích tự do, tại sao hắn lại ép cô làm điều hắn muốn, cô thật sự rất bất mãn
Nhìn cô ra khỏi phòng hắn nóng giận tay đập mạnh lên bàn một cái, tính cô rất trẻ con nói lại không biết suy nghĩ, bắt người khác chiều theo ý mình, mà cô chưa bao giờ nghĩ đến hắn.