"Ông nội à, cháu không muốn kết hôn." Đột nhiên Hàn Nhã Thanh cảm giác đầu mình đau đớn quá.
"Nhã Thanh à, thật ra Liên Cung là người rất tốt, nếu không cháu cứ về nhà xem một chút." Đương nhiên, ông cụ Hàn vô cùng hài lòng với cậu Liên, không muốn cứ thế mà bỏ qua.
Lần trước ông còn sắp xếp Diệp Vũ Phi đến khách sạn bên bờ biển, nhưng rồi chẳng có chuyện gì, xem ra Nhã Thanh và Diệp Vũ Phi không có khả năng rồi, nếu nhà họ Liên cầu hôn, ông cụ Hàn cảm thấy chuyện này cũng dễ nói chuyện hơn.
"Ông nội à, cháu thật lòng không muốn kết hôn, ông trả lời giúp cháu được không?" Trong giọng nói của
Vốn Hàn Nhã Thanh còn tưởng cứ thế là đã qua.
Nhưng hai tiếng sau, ông cụ Hàn lại gọi điện thoại sang lần nữa, lần này, giọng nói của ông cụ hơi kỳ lạ: "Nhã Thanh à, chắc cháu phải về nhà một chuyến thôi."
"Sao vậy ạ?" Hàn Nhã Thanh hơi run, xảy ra chuyện gì rồi? Nhất định cần cô phải về sao?
"Ông cụ Liên tự mình tới đây, ông cụ lên tiếng, bảo nếu không gặp được cháu thì không chịu, chuyện này ai khuyên ông cụ cũng không nghe, còn nói nếu không gặp được thì sẽ không đi đấy."
Hàn Nhã Thanh: "..."
Còn có thể như vậy được sao?
Ông cụ nhà họ Liên cũng liều thật! Đây là làm loạn hay sao?
"Nhã Thanh à, cháu về nhà trước đã, nếu cháu không muốn thì cứ nói rõ với ông cụ Liên, nếu không chỉ sợ khó mà xử lý ổn thỏa, chúng ta cũng đâu thể đuổi ông cụ Liên ra ngoài được." Giọng nói của ông cụ Hàn có đôi phần khó xử.
"Được rồi, cháu về đây." Hàn Nhã Thanh cũng không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy, xem ra nếu cô không về thì không xong.
"Tổng giám đốc, cậu Liên đến nhà họ Hàn xin cưới." Hàn Nhã Thanh vừa mới trở lại nhà họ Hàn, thư ký Lưu đã gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu.
"Ừm." Đầu dây bên kia, Dương Tầm Chiêu cũng thấp giọng trả lời một tiếng, không phản ứng gì, giọng điệu đó không có chút nào khác với lúc bình thường.
Thư ký Lưu: ”..."
Phản ứng của tổng giám đốc đó sao? Cậu Liên đến nhà họ Hàn hỏi cưới, cậu Liên muốn cưới bà chủ đó, vậy mà tổng giám đốc cứ như người không liên quan vậy?
Phản ứng này có bình thường không?
"Cậu vừa nói gì?" Thư ký Lưu còn đang suy nghĩ, giọng nói của Dương Tầm Chiêu vang lên lần thứ hai, rõ ràng đã không còn như trước, vẻ bình tĩnh của anh bay biến mất, thay vào đó là sự lạnh giá đến thấu xương.
"Cậu Liên đến nhà họ Hàn xin cưới." Thư ký Lưu lặp lại lời nói của mình lần nữa.
"Liên Cung đến nhà họ Hàn cầu hôn? Anh ta muốn kết hôn với Hàn Nhã Thanh?" Lần này rốt cuộc Dương Tầm Chiêu cũng phản ứng lại được, lúc này đây, giọng nói của anh lạnh đến mức khiến người ta kinh hãi.
Lần đó ở Danh Tước, thái độ của Liên Cung đối với Hàn Nhã Thanh rất lạ, nhưng mà anh không ngờ Liên Cung lại đi tới nhà họ Hàn cầu hôn.
"Vâng." Thư ký Lưu lặng lẽ thở một hơi, sau đó nhắm mắt nói tiếp: "Đối tượng cầu hôn là bà chủ."
"Bà chủ đâu?" Dương Tầm Chiêu nghĩ, có lẽ Hàn Nhã Thanh sẽ không để ý đến Liên Cung đâu, dù sao cô cũng đã kết hôn với anh rồi.
"Bà chủ về nhà họ Hàn rồi." Lúc thư ký Lưu nói ra câu này, anh ta lại hít sâu một hơi lạnh.
Ở đầu dây bên kia, híp mắt. Bình thường, cô vẫn không muốn quay về nhà họ Hàn, vậy mà hôm nay Liên Cung vừa tới cửa cầu hôn, cô đã không kịp đợi mà về ngay.
Được, tốt lắm!
Lúc này đây, chỉ nghe tiếng hít thở của tổng giám đốc nhà mình mà thư ký Lưu cũng cảm thấy hai chân run rẩy, anh ta biết, tiếp đó chỉ sợ sẽ có chuyện long trời lở đất chấn động trời đất xảy ra rồi.
"Đặt vé máy bay về nước cho tôi, nhanh nhất." Cúp điện thoại, Dương Tầm Chiêu chuyển sang thư ký Ngô bên cạnh, giọng điệu vẫn lạnh lùng đáng sợ như trước.
"Tổng giám đốc, vẫn còn đang họp mà." Thư ký Ngô cũng sợ, bây giờ tổng giám đốc vẫn còn đang tổ chức hội nghị, hơn nữa hội nghị này còn vô cùng quan trọng, giờ mới chỉ bắt đầu, vậy mà tổng giám đốc lại định đặt vé máy bay đi về?
Vốn hôm qua tổng giám đốc đã nên tới đây rồi, nhưng sáng sớm hôm nay anh mới lên máy bay, rõ ràng hội nghị sắp xếp vào buổi sáng phải dời sang buổi tối, không ngờ chỉ mới họp nửa tiếng, tổng giám đốc lại nói phải đi về?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dương Tầm Chiêu không nói gì, anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn thư ký Ngô một chút.
Vợ anh sắp bị người ta cướp mất rồi, anh còn có tâm trạng nào ngồi đây mà mở họp?
Kiếm tiên quan trọng à? Hay là vợ quan trọng hơn.
Dù có kiếm tiên nhiêu hơn nữa, mà vợ của anh bị người khác cướp mất thì tiên anh kiếm được cho ai tiêu?
"Tôi biết rồi, tôi làm ngay đây." Đối mặt với ánh mắt của tổng giám đốc nhà mình, thư ký Ngô không dám nói linh tinh nữa.
Nhưng mà anh ta lại nghĩ, cho dù tổng giám đốc phải đi về ngay, giờ đặt vé máy bay thì cũng cần một khoảng thời gian nữa, có lẽ đến lúc đó tổng giám đốc cũng có thể kết thúc hội nghị.
Nhưng mà thư ký Ngô không ngờ là, sau một phút, tổng giám đốc nhà anh đã giao bản thảo hội nghị lại cho phó tổng giám
đốc, đứng dậy rời đi luôn.
Thư ký Ngô hít một hơi thật mạnh, sao tổng giám đốc lại tùy hứng như vậy, rốt cuộc có chuyện gì khiến cho tổng giám đốc gấp đến mức muốn trở về như thế?
Nhưng mà cũng may mấy quyết sách quan trọng vừa nãy tổng giám đốc đã quyết định hết rồi.
Nhà cũ nhà họ Hàn.
Hàn Nhã Thanh vừa mới vào cửa lớn, Lưu Vũ đã nhiệt tình chào hỏi cô: "Rốt cuộc Nhã Thanh cũng về rồi, về là tốt, nhưng không nên để cho ông cụ Liên chờ đợi như vậy, lúc trước bà Liên đợi cháu cả buổi, cháu cũng bận bịu quá."
Mấy câu của Lưu Vũ mang theo ý khích bác và ly gián, đương nhiên, bà ta muốn làm cho nhà họ Liên bất mãn với Hàn Nhã Thanh.
Nhưng căn bản Hàn Nhã Thanh đâu thèm để ý đến bà ta, khóe mắt cũng không buồn liếc qua bà ta dù chỉ là một chút, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Ngay lúc ông cụ Liên nhìn thấy Hàn Nhã Thanh bước vào, ánh mắt ông đã nhìn cô chăm chú, thấy cô hờ hững không phản ứng với Lưu Vũ, đôi mắt ông cụ Liên hơi lóe lên.
Diêu Hoa Hoa nhìn thấy Hàn Nhã Thanh cũng lặng lẽ thở một hơi, trông dáng vẻ của cô bé này đâu phải quá xinh đẹp.
Bà cũng không hiểu con trai của mình nữa, bao nhiêu người con gái như vậy nó không chọn, vì sao lại cố tình muốn chọn Hàn Nhã Thanh.
Lúc trước bà tới cửa cầu hôn, Hàn Nhã Thanh lại không chịu quay về, vốn bà đã có phần bất mãn với cô rồi, lúc này đây nhìn thấy Hàn Nhã Thanh như vậy, trong lòng bà càng thấy không thoải mái, nhưng mà ông cụ Liên không tỏ thái độ gì, đương nhiên bà ta cũng không dám nói thêm.
"Nhã Thanh về rồi à." Ông cụ Hàn thấy Hàn Nhã Thanh đã về, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, ông chỉ sợ Nhã Thanh không tới mà thôi, ông rất hiểu tính tình của cô, vô cùng cố chấp, nếu là chuyện cô đã không muốn làm thì không ai có thể miễn cưỡng cô được.