Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1979




CHƯƠNG 1979

“Mẹ của tôi ở đây, đương nhiên tôi phải tới rồi.” Lâm Bối đích thân đi tới. Đám người này đúng là biết chọn chỗ thật đấy, hẹn ở nơi hẻo lánh thế này là để chờ cô gặp chuyện không may à? Hay là chờ chính bọn chúng gặp chuyện không may đây? Dù sao kiểu gì cũng cần có người chết ở đây.

“Lâm Bối!” Mẹ Lâm Bối cất tiếng gọi. Sao con bé này lại đi một mình thật vậy? Một mình con bé có thể đánh lại nhiều người vậy sao?

Lâm Bối nhẹ nhàng nhìn sang mẹ mình, mẹ Lâm lập tức yên tĩnh lại. Đúng vậy, bà lo lắng cái gì chứ? Nhiều năm như vậy, con gái có thể đi đến hôm nay thì sao có thể không chuẩn bị chút nào được? Việc bà cần làm bây giờ là đừng để con bé lo lắng.

“Tôi đã tới rồi, các người có thể thả mẹ tôi ra được chưa?” Lâm Bối nhìn thẳng vào Dụ Đạt, người này đúng là không biết dè chừng chút nào cả, đã quên kết cục của Karoo rồi hay sao? Ngang nghiên lộ diện như thế này chẳng phải chán sống thì là gì?

“Đúng vậy! Tiểu vương tử có biết tại sao chúng tôi muốn cậu đến đây không?” Dụ Đạt phá lên cười, hẳn là tiểu vương tử đấy nha, còn đang được quốc vương yêu thích nữa chứ. Nhưng thế thì sao, cuối cùng vẫn không bảo vệ được cho cậu ta.

“Nơi này rất thích hợp để hủy xác, xóa dấu vết, các người định làm vậy đúng không?” Lâm Bối cũng không dài dòng, mọi chuyện hai bên đều hiểu rõ trong lòng, không cần diễn trò làm gì.

“Tiểu vương tử đúng là thông minh, đã biết rồi mà còn dám một mình đến đây à?” Dụ Đạt cười hỏi, tiểu vương tử này thoạt nhìn da mịn thịt non, không biết sờ lên sẽ thế nào đây? Ý nghĩ này vừa sinh ra đã khiến Dụ Đạt nóng lòng muốn thử.

Cảm nhận được ánh mắt Dụ Đạt thay đổi, Lâm Bôi lập tức sởn da gà: “Nếu tôi đã biết mục đích của anh rồi, anh cho rằng tôi không có chuẩn bị gì chắc?”

“Ồ? Cậu đã chuẩn bị gì rồi? Đừng quên, mẹ của cậu vẫn đang trong tay tôi đấy.” Dụ Đạt ra hiệu cho người đẩy mẹ Lâm Bối ra, cả đêm không nghỉ ngơi tốt, đáy mắt mẹ Lâm đã có quầng thâm. Lâm Bối nhìn Dụ Đạt, được lắm, khá đấy, còn tưởng anh ta thức thời nên định thả cho một con đường sống, không ngờ người ta lại nóng lòng đâm đầu vào chỗ chết.

“Thả mẹ tôi ra, anh muốn làm gì, tôi sẽ đứng yên không động đậy.” Lâm Bối đứng yên tại chỗ không chút sợ hãi. Nếu không phải cô đang mang thai thì còn có thể đánh một trận với đám người này. Nhưng bây giờ cô đang mang thai, rất nhiều chuyện không thể làm được, chứ đừng nói đến chuyện đánh nhau. Thế nên cũng chỉ có thể kéo dài thời gian chờ anh trai đến thôi. Hơn nữa Lâm Bối biết, Đường Lăng ở ngay gần đây, anh sẽ bảo vệ cô, vậy nên cô không sợ gì cả.

“Bỏ hết vũ khí trên người cậu xuống đi.” Dụ Đạt lo lắng nói, tiểu vương tử này cũng là người có thể tự mình đảm đương một phía, đương nhiên là không kém thủ đoạn mưu kế, anh ta cũng không muốn để lại mầm tai hoạ.

Tiểu vương tử trợn trừng mắt: “Anh thấy trên người tôi có chỗ nào để giấu đồ à?”

Dụ Đạt thoáng xấu hổ, anh ta không ngờ tiểu vương tử lại bình thản như thế. Nếu đã biết lý do đến đây thì sao không mang vũ khí chứ? Rất khinh thường bọn họ đúng không?

Dụ Đạt ngửi thấy mùi âm mưu, nhưng Đường Lăng đã rời đi rồi, còn đại vương tử thì hôm nay sẽ bị người khác quấn chân, còn ai có thể cứu được cậu ta chứ? Dụ Đạt nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng thấy không thành vấn đề, cũng yên tâm trở lại: “Tiểu vương tử rất dũng cảm đấy nhỉ.”

Lâm Bối không cam lòng yếu thế: “Tôi sao bằng anh được. Xác Karoo còn chưa lạnh đã không biết e dè chút nào, không sợ có kết cục như Karoo à?”

Dụ Đạt không bận tâm lời trào phúng này của Lâm Bối chút nào: “Đúng là Karoo đã chết, nhưng cũng không phải chết trong tay bất cứ kẻ nào nước R cả, gã chết trong tay Đường Lăng. Giờ Đường Lăng đã đi rồi, còn ai khống chế được tôi chứ?” Dụ Đạt hờ hững nói.

“Anh chắc chắn tôi đã đi rồi à?” Giọng của Đường Lăng chợt vang lên ngay sau lưng, Dụ Đạt sợ đến nỗi suýt khuỵu gối xuống đất. Không phải ông tổ này rời đi rồi à? Nếu không phải anh đã rời đi rồi thì sao anh ta dám kiêu ngạo như vậy.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, những lời này không phải không có lý. Nỗi sợ Đường Lăng mang lại cho Dụ Đạt khi trước còn chưa tiêu tan chút nào, giờ nghe được tiếng của Đường Lăng thôi anh ta đã bất giác định bỏ cuộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.