CHƯƠNG 1954
“Ừ, mẹ chờ con về.” Mẹ Liễu lo lắng nhìn Liễu Ảnh, cuối cùng cũng bị buộc đi đến ngày này, nhưng như Liễu Ảnh đã nói, cho dù kết quả thế nào bà cũng chấp nhận.
Màn đêm đã buông xuống từ lâu, thành phố này là thành phố không ngủ, tươi tắn rực rỡ. Dọc đường đi, Liễu Ảnh hỏi An Kỳ: “Lời lúc trước cô nói còn tính không?”
“Lời gì cơ?” An Kỳ khó hiểu hỏi lại. Ánh mắt Liễu Ảnh thẫn thờ mông lung. An Kỳ chợt nhớ tới lần trước gặp trợ lý đặc biệt Giang và cô: “Cô muốn biết chuyện trước kia giữa tôi và tổng giám đốc Tư Đồ à?”
An Kỳ đã hiểu hai từ “lúc trước” mà Liễu Ảnh nói là khi nào, vậy là dứt khoát nói rõ tình huống hôm đó: “Tôi nghĩ tổng giám đốc chắc chắn thích cô lắm nên mới không chạm vào tôi. Hơn nữa hôm đó nếu không nhờ cô thì tổng giám đốc sẽ không đối xử tốt với tôi như vậy.”
Liễu Ảnh im lặng lắng nghe, không ghen tuông, cũng không vui vẻ, chỉ như đang nghe một câu chuyện xưa mà thôi. Cô biết nếu Tư Đồ Không muốn An Kỳ thì chắc chắn có thể đạt được. Không muốn là vì kiên định.
“Cô Liễu, cô biết chuyện kia không?” An Kỳ do dự hỏi.
“Chuyện gì?” Liễu Ảnh vô thức hỏi lại.
“Tổng giám đốc tìm được chứng cứ chính xác chứng minh ba của cô có liên quan đến cái chết của ba anh ấy rồi.” Chuyện này là do cô ta và trợ lý đặc biệt Giang cùng nhau điều tra, lúc đó trong lòng cảm thán đúng là chuyện tốt thường trắc trở mà. Giờ nói ra cũng có thể khiến cô Liễu giảm bớt một phần áp lực mà chấp nhận tổng giám đốc. Vậy là An Kỳ liền tóm tắt đơn giản chuyện lúc trước.
Liễu Ảnh vô cùng sửng sốt, tìm được chứng cứ rồi… thì ra Tư Đồ Không chưa từng đoán sai.
Liễu Ảnh cũng nghĩ đến lần Tư Đồ Không gọi điện thoại cho mình có hỏi “Những lời trước kia em nói còn tính không?”. Anh muốn hỏi về chuyện cô nói lúc trước, nếu ba cô có dính líu đến cái chết của ba anh thì hai người có thể bắt đầu lại không? Nhưng cuối cùng Tư Đồ Không lại không hỏi ra miệng. Liễu Ảnh càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Lúc hai người tới bệnh viện, Tư Đồ Không cũng đã phẫu thuật xong. Anh nằm trên giường bệnh, trợ lý đặc biệt Giang và bà Tư Đồ đều đứng ở bên cạnh. Hai người kia thấy Liễu Ảnh tiến vào thì vẻ mặt rất khác nhau.
“Cô Liễu.” Trợ lý đặc biệt Giang lên tiếng. Tổng giám đốc dặn đi dặn lại là đừng cho cô Liễu biết chuyện, vậy mà cuối cùng cũng không giấu được.
“Chào anh, tôi đến thăm Tư Đồ Không.” Liễu Ảnh đi tới. Tư Đồ Không nằm trên giường bệnh trông rất hiền lành, hoàn toàn không thấy được vẻ kiêu ngạo độc đoán ngày thường. Giờ anh chỉ là một bệnh nhân đang chờ bình phục. Gương mặt anh hơi tái, vẻ mặt an nhiên, trông thoải mái dễ gần hơn ngày thường.
Tư Đồ Không im lặng nằm thế này khiến Liễu Ảnh cảm thấy khoảng cách giữa hai người còn gần gũi hơn ngày thường nữa.
“Cô Liễu, giờ hơi muộn rồi, hay là cô đi nghỉ trước đi, mai lại đến thăm tổng giám đốc được không?” Trợ lý đặc biệt Giang quan tâm nói. Hơn nữa, nếu tổng giám đốc tỉnh lại nhìn thấy cô Liễu thì e là càng lo lắng hơn mà thôi.
“Không cần, tôi ở đây với anh ấy, mọi người ra ngoài trước đi.” Liễu Ảnh bình tĩnh nói. Cô hy vọng có thể ở riêng với Tư Đồ Không một lát, dù anh không thể nói chuyện cũng không sao.
“Nếu vậy, chúng ta sang phòng bên cạnh chờ đi.” Bà Tư Đồ chủ động nói. Cả tầng này chỉ có một bệnh nhân là Tư Đồ Không thôi, bọn họ ở đâu cũng được.
Liễu Ảnh không nói gì, những người khác cũng không phản đối lời của bà Tư Đồ, cùng nhau qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Liễu Ảnh nhìn Tư Đồ Không, cô muốn khóc, muốn cười. Trong trí nhớ của cô có đủ dáng vẻ của anh, chỉ chưa từng thấy anh yếu ớt nằm trên giường bệnh thế này bao giờ. Nhưng cũng vì thế này cô mới cảm thấy Tư Đồ Không không cách mình quá xa.
Liễu Ảnh chăm chú quan sát Tư Đồ Không, có lẽ ngay từ đầu quan hệ giữa hai người đã sai rồi, nhưng cứ mãi đâm lao phải theo lao, giờ đã đi đến bước này, chẳng lẽ còn tiếp tục kéo dài sai lầm xuống nữa hay sao? Cô không nỡ bỏ đứa bé trong bụng đi, vậy Tư Đồ Không thì sao? Anh thật sự nghĩ gì trong đầu? Nếu tình huống hôm nay là bất đắc dĩ, vậy sau khi tỉnh lại anh sẽ thay đổi chứ?
Liễu Ảnh suy nghĩ mông lung, không có gì làm nên cầm dao gọt hoa quả lên gọt táo. Bình thường cô không thích làm việc này, nhưng sự yên bình hôm nay làm cô gọt quả táo từ đầu đến cuối không đứt đoạn. Liễu Ảnh nhìn dải vỏ táo, không gỡ xuống mà đặt sang một bên, tiếp tục gọt một quả nữa.