Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1942




CHƯƠNG 1942

Hàn Nhã Thanh ở bên cạnh yên lặng quan sát. Cô không dám tùy tiện mở miệng, chỉ ngồi yên lặng một bên nhìn hai người nói chuyện.

Đường Thu Quỳnh dường như lập tức phản ứng lại, nhìn về phía Hàn Nhã Thanh. Tuy trong một thoáng chốc, ánh mắt bà có ý tránh né, nhưng rồi đã nhanh chóng khống chế được, khi nhìn Hàn Nhã Thanh trên mặt bà đã nở một nụ cười.

“Đến đây, lại gần đây để bác nhìn thử con dâu bác nào.” Đường Thu Quỳnh vẫy tay với Hàn Nhã Thanh. Hàn Nhã Thanh đi tới ngồi xuống bên cạnh bà.

“Cháu với Tầm Chiêu quen nhau lâu rồi nhỉ?” Đường Thu Quỳnh cười hỏi.

“Dạ.” Hàn Nhã Thanh thầm nghĩ lại, cũng coi như là quen từ năm sáu năm trước?

“Sao Tầm Chiêu cũng không đưa cháu tới đây gặp bác sớm hơn.” Câu nói này có ý trách móc, Đường Thu Quỳnh trừng mắt nhìn Dương Tầm Chiêu. Dương Tầm Chiêu thầm cảm thấy bất đắc dĩ, không phải anh không muốn đưa Hàn Nhã Thanh đến, mà là vì mãi không có cơ hội. Hơn nữa bệnh tình của mẹ anh cứ tái đi tái lại, anh không dám hấp tấp đưa người đến.

Nhưng bây giờ cũng là vừa đúng lúc.

“Bác gái, bây giờ cũng chưa muộn mà.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng nói, ở trước mặt Đường Thu Quỳnh, Hàn Nhã Thanh cảm thấy bản thân mình như được nhìn thấy sự dịu dàng thật sự. Người phụ nữ trước mặt cứ như làn nước vậy, dịu dàng đến mức không nỡ đụng vào.

Dường như chỉ cần vừa đụng vào thôi là bà sẽ vỡ tan, sẽ phân tán, cảm thấy làm như vậy là một tội lỗi.

“Ừ, cũng không muộn. Tầm Chiêu đưa cháu đến đây có nghĩa là thằng bé đã thừa nhận cháu là vợ của nó rồi, đương nhiên bác cũng sẽ chấp nhận.” Đường Thu Quỳnh chầm chậm nói, nụ cười trên mặt bà rất hiền hòa, khiến Hàn Nhã Thanh không nỡ nói chuyện, không nỡ phá vỡ bầu không khí tuyệt đẹp này.

Hàn Nhã Thanh nhận ra, Đường Thu Quỳnh không hề hỏi thân phận của cô, không hỏi cô là người nhà nào. Khi nhìn cô ánh mắt bà rất dịu dàng, không hề có ý dò xét. Hàn Nhã Thanh cảm thấy sống mũi mình hơi cay. Đường Thu Quỳnh đang muốn nói với cô rằng bà không quan tâm đến thân phận của cô, chỉ cần cô là người mà Dương Tầm Chiêu nhận định thôi.

Một người mẹ phải yêu thương con mình đến mức nào mới có thể không màng bất cứ điều gì, chỉ quan tâm đến điều mà con mình mong muốn? Ít nhất, đã nhiều năm qua cô chưa từng gặp được.

“Mẹ, con rất yêu Nhã Thanh. Cô ấy là người vợ con đã nhận định.” Dương Tầm Chiêu đứng bên cạnh đáp lời. Anh còn tưởng với tình trạng của mẹ mình vừa rồi thì bà sẽ hỏi thân phận của Nhã Thanh, còn nghĩ liệu mẹ mình có không thích không. Nhưng hóa ra mẹ anh không hề để ý chuyện đó, chỉ quan tâm đến việc hai người có yêu nhau không, có thể ở bên nhau mãi mãi không.

“Bác ơi, cháu cảm ơn bác!” Hàn Nhã Thanh chân thành nói lời từ tận đáy lòng. Đường Thu Quỳnh thực sự chấp nhận cô, không hề có chút khúc mắc nào. Nếu không phải lúc bước vào thấy Đường Thu Quỳnh bị mất kiểm soát ngay khi vừa nhìn thấy cô thì Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không nghĩ tới người phụ nữ biết yêu thương như vậy thực ra lại bị tổn thương trong tận đáy lòng, mà vết thương ấy có thể lại do chính mẹ cô gây ra.

Hàn Nhã Thanh không tin Đường Thu Quỳnh chưa từng nghĩ tới quan hệ của mình với người phụ nữ đã làm bà tổn thương. Nhưng giữa yêu và hận, bà đã lựa chọn tình yêu, chọn con trai bà, bà quyết định vùi sâu vết thương lòng để không ai có thể nhìn thấy.

“Bác gái, có phải cháu đã khiến bác nhớ tới một ai khác không ạ?” Hàn Nhã Thanh thận trọng hỏi dò. Lôi Hạ ở bên cạnh căng thẳng nhìn Đường Thu Quỳnh. Liệu bà có mất kiểm soát một lần nữa không? Người phụ nữ trước mặt trông thì thông minh mà sao lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy chứ?

Nhưng bản thân tình yêu đã là một chuyện ngu ngốc rồi. Hàn Nhã Thanh muốn được gia đình anh thực lòng chấp nhận mình, cho nên cô vẫn muốn biết một số chuyện khác.

Dương Tầm Chiêu cũng dỏng tai lên nghe. Anh không biết nhiều lắm về những chuyện trước đây, cũng không dám hỏi, nếu có cơ hội thì anh cũng vẫn muốn biết.

Tuy nhiên, Đường Thu Quỳnh chỉ lắc đầu: “Đứa bé ngốc này, dù có khiến bác nhớ tới ai thì người đó cũng không phải là cháu. Người khiến bác bị tổn thương không phải là cháu. Chuyện năm đó không hề liên quan gì đến cháu cả, sao cháu phải hỏi kỹ làm gì?” Đường Thu Quỳnh cười, ánh mắt hơi trống rỗng, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng: “Quá khứ thì đã là quá khứ cả rồi. Việc hai đứa phải làm là tận hưởng cuộc sống của mình. Chuyện năm đó không liên quan gì đến hai đứa, cũng không cần hai đứa phải bù lại.”

“Cháu chỉ cần nhớ rõ cháu là cháu mà thôi, là người mà Tầm Chiêu đã nhận định. Hai đứa sẽ sống bên nhau cả đời, bất kỳ ai khác đều không nên có ảnh hưởng đến chuyện của hai đứa.” Đường Thu Quỳnh nói nhẹ nhàng. Hàn Nhã Thanh cảm nhận được một nguồn sức mạnh trên người bà. Người phụ nữ này bên ngoài trông yếu ớt nhưng bên trong lại rất mạnh mẽ, bà dịu dàng như nước, không biết năm đó bà đã phải chịu sự tổn thương thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.