Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1891




CHƯƠNG 1891

“Thế cậu nghĩ thế nào?” Linh hỏi, trên mặt chợt lóe lên vẻ giảo hoạt. Đường Minh Hạo cảm thấy dường như ấn tượng đầu tiên với cô bé đã chiếm ưu thế. Bởi vì cô bé này bảo vệ cậu, bởi vì cô bé này xuất hiện lúc cậu yếu ớt nhất, cho nên cậu mới đánh giá thấp cô bé, đối xử với cô bé như một cô bé đơn giản và dịu dàng.

Làm sao có thể chứ? Vừa rồi cô bé dám ra mặt vào lúc nguy hiểm như vậy, không quan tâm điều gì mà dẫn cậu đi ra ngoài thì làm sao có thể đơn giản nhẹ nhàng chứ?

Linh không phải là một cô bé bình thường. Đường Minh Hạo có linh cảm mạnh mẽ trong lòng là như vậy.

Cô bé không trưởng thành trong môi trường thoải mái dịu dàng. Trên đảo Xích Lê này tất nhiên cô bé đã trải qua những trận chém giết, vẻ dịu dàng và nụ cười trên khuôn mặt chỉ là để tự bảo vệ cho mình thôi.

Trái tim Đường Minh Hạo từ từ trở lại bình thường. Ở trên đảo Xích Lê này cậu không thể tin tưởng bất cứ ai, kể cả Linh.

“Cho nên cậu nhất định phải sống tốt, bất cứ lúc nào cũng không thể từ bỏ. Tôi hứa, ở trên đảo Xích Lê này chỉ cần tôi sống thì cậu cũng còn sống.” Linh ở bên cạnh nói với vẻ kiên quyết. Đường Minh Hạo nhìn khuôn mặt tinh xảo như một đóa hoa thanh tú, nhưng con người lại như một tảng đá không thể phá vỡ trước mặt.

“Tôi sẽ sống tốt, tôi còn rất nhiều việc phải làm nữa!” Đường Minh Hạo nghiêm túc nói. Chỉ cần có thể cậu sẽ lập tức rời khỏi đây, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, thậm chí là lâu hơn nữa cậu cũng sẽ không từ bỏ!

“Vậy là tốt rồi, chỉ cần tôi hoàn thành xong chuyện mình muốn làm thì tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây.” Linh cười nói, trên mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, khiến người ta dễ dàng mất cảnh giác, nhưng Đường Minh Hạo lại không hề cảm thấy yên tâm.

“Được rồi, hôm nay cậu cũng sợ hãi rồi. Chúng ta nghỉ ngơi sớm đi.” Linh đứng dậy, vỗ nhẹ bụi trên người: “Tôi đưa cậu về phòng.”

Đường Minh Hạo bước vào, thấy trong phòng của Linh có hai chiếc giường. Cậu thấy khó hiểu, chỉ có một mình Linh ở đây mà tại sao lại cần hai chiếc giường. Nhưng xem ý của Linh thì cô bé cũng muốn ngủ ở đây, vậy thì cũng giúp giảm bớt xấu hổ.

“Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai còn phải đi ra ngoài nữa, ngủ ngon.” Giọng của Linh không cao, nghe có vẻ mềm mại, giống như khi Đường Vũ Kỳ làm nũng vậy. Đường Minh Hạo chợt cảm thấy như đang ở nhà. Cậu gật đầu, mặc nguyên quần áo đi ngủ.

Linh ngủ trên một chiếc giường khác. Đây đã là người thứ sáu trong năm nay. Không biết cậu có thể sống sót hay không đây? Cô bé có thể bảo vệ cậu, nhưng nếu tâm trí cậu không kiên định thì cũng không thể tồn tại ở đây được. Nhà họ Mặc, cậu không phải người nhà họ Mặc. Rốt cuộc cô bé có chờ được người mình muốn không? Linh nhìn bóng lưng Đường Minh Hạo, trong lòng rối rắm.

Gió biển về đêm lành lạnh, nhưng cũng thổi bay cái lo âu của mùa hè, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đang ở một nơi xa lạ nên Đường Minh Hạo cũng ngủ không yên, cộng thêm hôm nay bị sợ hãi nên trong mơ cậu vẫn còn sợ hãi.

Linh nghe thấy tiếng động liền nhìn Đường Minh Hạo, thấy cậu co lại thành quả bóng. Cô bé bước tới sờ trán, may mà cậu không bị sốt, chắc là bị ảnh hưởng bởi sự sợ hãi lúc tối.

Đường Minh Hạo thế này cũng không tệ, ít nhất đêm nay cậu vẫn có thể ngủ được. Lúc trước có người đã sụp đổ luôn, không thể chống đỡ được đến lúc cô bé chạy tới. Linh tự an ủi mình trong lòng, leo lên giường Đường Minh Hạo, ôm tay cậu ngủ thiếp đi.

Đường Minh Hạo vẫn chưa tỉnh lại. Trong giấc mơ Triều đang cầm con dao mỏng như cánh ve sầu bước từng bước đi về phía cậu. Anh ta đâm từng nhát lên người cậu, cậu thấy rõ da thịt trên người mình đang rơi xuống thành từng mảnh, máu đọng thành dòng chảy dọc xuống người cậu, tiếng tứ chi giãy giụa cùng tiếng xiềng xích càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng là tiếng dao rơi lạch cạch trên mặt đất cùng tiếng cười man rợ của Triều!

Đường Minh Hạo nháy mắt liền giật mình tỉnh dậy. Nỗi đau cùng âm thanh trong giấc mơ giống y như cậu thật sự đã trải qua. Cậu không thể tránh khỏi, chỉ có thể bị người khác tàn sát. Loại sợ hãi đó Đường Minh Hạo chưa từng trải qua, cũng giống như cảm giác vô lực không thể giãy dụa của cậu bây giờ.

Đường Minh Hạo cảm thấy mồ hôi lạnh toát đầy người. Cậu định vươn tay ra lau mồ hôi trên trán thì lại cảm thấy trên tay mềm mềm. Đường Minh Hạo nhìn sang bên cạnh, mơ hồ nhìn thấy có người ngủ ở bên cạnh mình, cầm tay mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.