Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1889




CHƯƠNG 1889

Vừa rồi cậu chỉ cố chịu đựng thôi, bây giờ chân mềm nhũn, không theo kịp bước chân của cô bé trước mặt.

Cô bé đứng khựng tại chỗ, đợi Đường Minh Hạo đi tới. Đường Minh Hạo véo mạnh mình một cái rồi đi theo cô bé. Cô bé đưa tay ra, Đường Minh Hạo do dự nắm lấy tay cô bé. Lúc này cậu như lấy lại được sức lực, còn sống là còn hy vọng.

Gió đêm không ngừng thổi, chuông và mặt dây chuyền trên người cô bé va chạm vào nhau liên tục. Lần đầu tiên Đường Minh Hạo cảm thấy âm thanh ồn ào này lại khiến cậu cảm thấy thật an toàn.

“Cậu…” Đường Minh Hạo lấy dũng khí hỏi. Tay cô bé rất mềm, lòng bàn tay ấm áp, ở nơi xa lạ này cô bé đã mang đến cho Đường Minh Hạo hơi ấm trong đêm lạnh.

“Đừng nói gì cả.” Giọng nói của cô bé không còn lãnh đạm như vừa rồi. Lúc cô bé thấp giọng nói chuyện nghe rất mềm mại. Cô bé đi thẳng người như đang đề phòng điều gì đó. Đường Minh Hạo cũng nghe lời không nói nữa. Cậu biết ở đây người cậu có thể dựa vào bây giờ chỉ có cô bé trước mặt.

Khu vực xung quanh tối đen như mực, chỉ có một vài ngôi sao lơ lửng trên bầu trời. Họ đang đi trên một con đường hẹp như bị chặn ở hai bên. Đường Minh Hạo không thể nhìn rõ cảnh tượng. Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào con đường dưới chân mình và cô bé trước mặt cậu.

Tầm mắt trở nên rộng lớn hơn, cậu mơ hồ nhìn thấy ánh sáng. Sau khi đẩy cửa bước vào cô bé mới thả lỏng người.

“Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.” Cô bé gỡ cây roi trên người xuống, cởi cả quần áo đang mặc ra. Theo bản năng, Đường Minh Hạo muốn quay đầu né đi. Cô bé trước mặt đã trực tiếp cởi quần áo, âm thanh ném đồ xuống đất kêu loạt xoạt. Đường Minh Hạo mới nhận ra cô bé còn mặc một chiếc váy bên trong, trông giống như váy ngủ có đai.

Đường Minh Hạo không còn cảm thấy ngại ngùng nữa. Cậu đã có thể nhìn cô bé một cách bình thường.

Dưới ánh đèn cô bé trắng như phát sáng, cô bé xõa tóc ra sau lưng rồi mới quay lại nhìn Đường Minh Hạo .

“Cậu tên gì? Hôm nay mới đến à?” Cô bé hỏi. Ánh mắt Đường Minh Hạo lập tức bị thu hút. Vừa rồi cậu quá lo lắng và sợ hãi, không nhìn rõ diện mạo của cô bé này. Bây giờ nhìn vào mới thấy khuôn mặt như tranh vẽ, hơi bụ bẫm kiểu trẻ con, chưa trổ hết mã. Không biết có phải vì đang mặc bộ quần áo màu đen hay không mà trông cô bé trắng lạ thường.

“Hôm nay cậu mới đến đây à?” Cô bé cau mày vì không nghe thấy câu trả lời của Đường Minh Hạo, cô lo lắng bước lên phía trước.

“Tôi tỉnh dậy thì thấy mình ở đây.” Đường Minh Hạo không biết là lúc nào, chắc là hôm nay.

“Cậu tên gì?” Cô bé không ngừng cau mày như đang suy nghĩ điều gì, cô bé lo lắng nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo.

“Đường Minh Hạo.”

“Cậu họ Đường sao? Không phải họ Mặc à?” Cô bé nhìn Đường Minh Hạo, ánh sáng trong mắt dần nhạt đi.

Đường Minh Hạo đoán rằng cái tên hoặc cái họ này có thể có ý nghĩa đặc biệt với cô bé, nhưng cậu không hỏi thẳng mà ngoan ngoãn gật đầu.

“Chị tên gì?” Đường Minh Hạo hỏi. Ở đây Lạc đã không còn đáng tin nữa. Từ cuộc trò chuyện vừa rồi cậu có thể nghe ra thân phận cô bé này không thấp, hơn nữa có thể bà của cô bé còn là người có địa vị cao nhất trên đảo này nữa. Vì vậy, nếu cô bé này không có ác ý với cậu thì cậu sẽ cố gắng tranh thủ để được ở lại với cô bé này.

“Linh, tôi tên là Linh.” Cô bé cũng không tức giận, đối xử với Đường Minh Hạo rất thân thiện.

Điều này khiến Đường Minh Hạo cảm thấy yên tâm hơn.

“Cậu biết người nhà họ Mặc sao? Hoặc là nhà họ Mặc thật sự tồn tại à?” Linh nhìn quần áo của Đường Minh Hạo đã bị bẩn, muốn lấy cho cậu một ít quần áo. Nhưng cô bé nhớ tới mình sống một mình ở đây, không có quần áo cho cậu mặc.

Đường Minh Hạo nhìn Linh. Có vẻ như cô bé không có suy nghĩ gì, chỉ đơn giản muốn hỏi chuyện cậu thôi. Nhưng tình cờ là cậu biết một người thuộc nhà họ Mặc, đó là chị Lâm Từ, chị ấy là người nhà họ Mặc, trùng hợp như vậy sao? Hay thật ra chuyện này không phải nhắm vào cậu, mà là nhắm vào nhà họ Mặc. Nhưng cậu không liên quan gì đến nhà họ Mặc cơ mà.

Đường Minh Hạo chú ý đến biểu cảm của Linh, khi nhắc đến nhà họ Mặc, dáng vẻ của cô bé mang theo sự hy vọng. Nhất định là Linh đang mong muốn người trước mặt mình là người nhà họ Mặc. Vậy là, Đường Minh Hạo chậm rãi nói: “Tôi không phải là người nhà họ Mặc, nhưng tôi quen biết người họ Mặc, chị Mặc Từ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.