Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1800




CHƯƠNG 1800

Mẹ Liễu oán hận Tư Đồ Không, năm năm tính toán và dây dưa, anh ta luôn kiểm soát chặt chẽ Liễu Ảnh, năm năm sau có thể rời đi rồi, vậy mà lại vạch trần chuyện năm năm trước, khiến Liễu Ảnh chịu đủ giày vò. Bây giờ, khó khăn lắm hai người mới có thể tách ra, lại có thêm một nguyên nhân không có cách nào cắt bỏ. Mẹ Liễu biết mình không nên oán hận đứa bé này, nhưng bà không có cách nào khác, chỉ có thể oán hận Tư Đồ Không.

Khi Liễu Ảnh tỉnh lại thì đã là buổi chiều. Liễu Ảnh mơ màng mở mắt, thấy một mảnh trắng xóa, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ, cô chưa rời khỏi đây, chuyện cô mang thai, chắc mẹ đã biết rồi.

Liễu Ảnh chậm rãi quay đầu, thấy mẹ ngồi ở mép giường, trái tim cô đột nhiên đau đớn, như bị thứ gì đâm vào thật mạnh, cô không kiềm được mà buột miệng thốt lên: “Mẹ.”

“Ảnh, con tỉnh rồi sao?” Mẹ Liễu thấy sắc mặt Liễu Ảnh trắng bệch, lên tiếng hỏi. Nước mắt Liễu Ảnh đột nhiên chảy ra, quả nhiên cô lại phụ lòng mẹ mình rồi, lắp bắp nói: “Mẹ, con xin lỗi, con không cố ý đâu, con không ngờ lại có đứa bé này, con không biết.”

Trái tim mẹ Liễu như tan nát, vì sao, vì sao con của bà phải chịu nhiều giày vò như vậy, ngay cả đi về phía hạnh phúc cũng không được hay sao?

“Ảnh, đừng khóc, mẹ biết, mẹ biết hết cả mà. Mẹ không trách con đâu.” Mẹ Liễu sợ Liễu Ảnh nghĩ nhiều, vội vàng ôm lấy Liễu Ảnh, duỗi tay lau nước mắt cho cô. Liễu Ảnh càng khóc dữ dội hơn, cô cảm thấy cuộc đời thật tuyệt vọng, đáng sợ nhất là rõ ràng đã nhìn thấy hy vọng, vậy mà nháy mắt một cái đã biến mất, lẽ ra cô có thể rời đi rồi, lẽ ra, cô có thể sống một cuộc sống mới rồi, nhưng… bây giờ, lại một lần nữa rơi vào tình thế khó xử như vậy.

“Ảnh, đừng sợ, mẹ ở đây, giờ con không thể nghĩ nhiều, không thể đau lòng được.” Mẹ Liễu nói, bà chỉ cần nghĩ tới lời bác sĩ nói là lại có chút khó chịu. Sao Liễu Ảnh có thể tự giày vò bản thân như vậy? Buồn bã khổ sở thì thôi đi, sao có thể cả đêm không ngủ, làm hại bản thân như thế!

“Mẹ, con sợ.” Liễu Ảnh khóc lóc nói. Hiện giờ cô rơi vào một trạng thái rất kỳ lạ, chỉ cần ở đây là cô lại cảm thấy khó chịu, ở nơi này, cô không nhìn thấy chút hy vọng nào cả.

“Đừng sợ, Ảnh, đừng sợ, mẹ ở đây! Mẹ sẽ không rời xa con đâu.” Mẹ Liễu ôm chặt lấy Liễu Ảnh, không dám buông tay: “Ảnh, mẹ ở đây, đừng sợ!” Mẹ Liễu cứ lặp lại như vậy, cảm xúc của Liễu Ảnh dần ổn định lại. Cô từ từ lau nước mắt, nhìn người mẹ bình tĩnh và ôn hòa trước mặt, có một cảm giác an lòng. Cô có người nhà, người mà cô có thể hoàn toàn dựa vào.

“Mẹ, con…” Liễu Ảnh mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì, giải thích chuyện này sao? Nhưng, cô cũng vừa mới biết thôi, hay là, rời khỏi đây sao? Tình hình của cô lúc này, chắc chắn mẹ sẽ không cho cô rời đi, vậy thì, còn có thể nói gì đây? Phá cái thai này đi sao? Lòng Liễu Ảnh thấp thỏm bất an.

“Đừng nói nữa, mẹ hiểu cả.” Mẹ Liễu ngắt lời Liễu Ảnh: “Mẹ chỉ nói với con, mẹ luôn ở đây, nếu con muốn bỏ đứa bé này, mẹ ủng hộ con, mẹ sẽ luôn ở bên con. Nếu con muốn giữ lại đứa bé này, mẹ cũng sẽ không phản đối, chỉ cần bản thân con nghĩ kỹ là được.”

Liễu Ảnh nhìn người mẹ trước mặt mình, mái đầu đã có nhiều sợi bạc, khuôn mặt cũng không được chăm sóc tốt như những người khác, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hiện lên nhiều, nhưng trên khuôn mặt quen thuộc ấy vẫn là sự quan tâm và yêu thương như ngày nào. Liễu Ảnh cảm thấy mình đã may mắn hơn rất nhiều người rồi, cô chưa từng đánh mất sự ấm áp yêu thương của người nhà.

“Mẹ, con biết rồi, cảm ơn mẹ đã luôn ở bên cạnh con.” Liễu Ảnh lẳng lặng nhìn mẹ mình, cười nói với bà.

“Mẹ, chúng ta mau chóng rời khỏi đây được không?” Liễu Ảnh không đợi mẹ Liễu trả lời mà đã lo dọn đồ của mình, thật ra cô cũng rất sợ Tư Đồ Không sẽ nhận được tin tức mà tìm đến đây.

Trước đây Tư Đồ Không chấp nhận chia tay là vì giữa hai người không có tình cảm, không có liên quan gì với nhau. Nhưng bây giờ cô đã có thai, nếu Tư Đồ Không không muốn buông tha thì nhất định sẽ không buông ta, giờ anh ta cũng đã có lý do danh chính ngôn thuận rồi. Điều này khiến Liễu Ảnh thấp thỏm bất an, cô không muốn trở lại bên cạnh Tư Đồ Không. Hơn nữa, vừa rồi khi mẹ nói có thể giữ lại đứa bé này cô lại đột nhiên động lòng, cô có hơi luyến tiếc đứa bé này, ít nhất bây giờ cô vẫn không cách nào hạ quyết tâm muốn bỏ nó.

“Được!” Mẹ Liễu nói, bà không vạch trần tâm tư khác của Liễu Ảnh. Lúc trước khi bà biết mình có con đã vui vẻ cỡ nào chứ, mặc dù Liễu Ảnh không vui vẻ nhiều như vậy, nhưng không nỡ là chuyện chắc chắn, bà sẽ không ép Liễu Ảnh. Huống chi, bây giờ tình hình sức khỏe của Liễu Ảnh là quan trọng nhất, bây giờ cơ thể Liễu Ảnh yếu như vậy, nếu bỏ đứa bé này đi thì sẽ làm ra tổn thương lớn nhất đối với cơ thể cô. Vì thế, rời đi đã trở thành lựa chọn tốt nhất.

Liễu Ảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết trời đã tối sầm từ khi nào, mà trong phòng vẫn sáng như ban ngày khiến người ta phải hốt hoảng, nheo mắt mà nhìn. Mà cả người cô chìm trong bóng tối, chờ mong sự ấm áp như ban ngày này trong phòng.

Cơ thể Liễu Ảnh rất suy yếu, lại cộng thêm chuyện trước đó nên đã phải ở bệnh viện mấy ngày. Liễu Ảnh biết Tư Đồ Không sẽ không đến bệnh viện này nên mới không hề lo lắng sẽ gặp phải Tư Đồ Không, tâm trạng cũng dần tốt lên. Dù sao cô cũng còn trẻ nên chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.