Cậu năm Tào nghe lời nói của người nọ thì không nhịn được bật cười: “Xem ra buổi tiệc hôm nay thật sự sẽ rất náo nhiệt, đúng rồi, em muốn xuất hiện, hôm nay em cũng có thư mời, hay là em cũng đi xuống góp vui nhé.”
“Ừ, cậu có thể đi thử.” Dương Tầm Chiêu hờ hững nhìn anh ta một cái, vẻ mặt không hề để ý, giọng điệu ung dung, nhưng lại khiến cậu năm Tào rùng mình một cái. Thấy phản ứng này của anh ba, anh đột nhiên nghĩ, có khi nào anh ba sẽ làm ra chuyện khiến người ta phải khiếp sợ gì đó trên buổi tiệc không?
Khi nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, Hàn Nghiên Nghiên ghen ghét đến đỏ cả mặt, đặc biệt khi nhìn thấy những người có mặt đều
nhìn về phía cô, cô ta thật sự giận đến muốn giết người.
Cô ta không ngờ được Hàn Nhã Thanh lại đổi lễ phục, chẳng những khiến kế hoạch của cô ta thất bại, hơn nữa Hàn Nhã Thanh vừa xuất hiện đã khiến mọi người phải kinh ngạc.
Lúc này, đa số ánh mắt của những nam giới có mặt đều nhìn cô.
Đây là điều cô ta không thể chịu đựng được, chỉ cô ta mới có thể có vầng sáng thu hút ánh nhìn, Hàn Nhã Thanh không xứng.
Hàn Nhã Thanh vốn là một kẻ ngốc tồi tệ, là một kẻ xấu xí, sao có thể cướp đi sự nổi bật của cô ta được.
Hàn Nghiên Nghiên chọn một cơ hội thích hợp đi đến chỗ rẽ lầu hai và lầu ba với một nhân viên phục vụ.
“Chuẩn bị xong thứ tôi kêu cô chưa?” Lúc này Hàn Nghiên Nghiên không còn giả vờ dịu dàng như bình thường nữa, trong đôi mắt kia lộ ra vẻ tàn nhẫn khiến người ta sởn gai ốc.
“Đã... đã chuẩn bị xong rồi.” Rõ ràng nhân viên phục vụ hơi sợ hãi
“Ừm, Hàn Nhã Thanh không uống rượu, Coca Cola là ông cụ chuẩn bị cho cô ta, để đồ vào trong Coca cho cô ta uống.” Giọng nói của Hàn Nghiên Nghiên nghe qua cực kỳ tàn nhẫn, rõ ràng cô ta đã tính toán xong mọi thứ rồi.
“Vậy nếu cô ta không uống thì sao?” Nhân viên phục vụ sợ hãi hỏi.
“Nếu cô ta không uống, cô tìm cơ hội lừa cô ta ra, cho dù ép cũng phải đổ vào cho tôi.” Giọng nói của Hàn Nghiên Nghiên vang vọng trong câu thang, trở nên càng đáng sợ hơn.
Lúc này cậu năm Tào và Dương Tầm Chiêu đứng lầu ba đều nghe thấy rõ ràng cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Lần trước cô hai nhà họ Hàn hãm hại nói Hàn Nhã Thanh trộm đồ ở Danh Tước, lân này lại bỏ thuốc Hàn Nhã Thanh trên buổi tiệc, đúng là đủ độc ác.” Cậu năm Tào giêu cợt.
“Anh ba có muốn giúp Hàn Nhã Thanh không?” Cậu năm Tào nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, tuy anh ta vẫn thấy Hàn Nhã
Thanh không xứng với anh ba, nhưng dù sao Hàn Nhã Thanh cũng là vợ của anh ba, nếu bọn họ đã biết chuyện này cũng không thể không quan tâm được đúng không?
“Tạm thời không cần thiết. Dương Tâm Chiêu hơi nheo mắt, anh cảm thấy bây giờ không cần thiết, anh càng muốn xem thử cô sẽ xử lý thế nào.
“Hiểu rồi ạ.” Cậu năm Tào lập tức hiểu ra ý của Dương Tâm Chiêu, trong mắt mang theo mấy phân hưng phấn, xem ra hôm nay thật sự có trò hay để xem rồi.
Tuy anh ba cưới Hàn Nhã Thanh là có mục đích khác, cũng có thể sắp ly hôn với cô, nhưng ít nhất bây giờ hai người vẫn là vợ chồng.
Bắt nạt người của anh ba dưới mắt anh ba, vậy không phải là tìm đường chết ư?
Sau khi Hàn Nghiên Nghiên rời đi với nhân viên phục vụ, Dụ Vỹ Luân từ từ đi ra nhìn về hướng hai người rời khỏi, ánh mắt hơi phức tạp.
Hàn Nhã Thanh được ông cụ Hàn dẫn vào sảnh lớn, khi nhìn thấy người bên trong thì không nhịn được sửng sốt. Cô vốn cho rằng buổi tiệc lần này chỉ mời một vài bạn tốt của ông nội, nhưng bây giờ rõ ràng không giống như cô nghĩ.
Hơn một nửa trong sảnh lớn này đều là một vài chàng trai tài giỏi tuấn tú ở thành phố A.
Hàn Nhã Thanh hơi nhíu mày, cảm thấy không đúng lắm, nhưng cô đã đến rồi, còn là ông nội dẫn tới, cho nên cô không thể rời khỏi ngay bây giờ được.
“Thanh Thanh, bà nội Hinh của con không khoẻ lắm, ông nội dẫn bà đi nghỉ ngơi trước, con tiếp khách giúp ông nội nhé.” Ông cụ Hàn vốn sắp xếp buổi tiệc gặp mặt vì Hàn Nhã Thanh, ông cụ sợ mình ở đây mấy người trẻ tuổi sẽ gò bó, cho nên bèn tìm cớ rời khỏi.
Ông cụ Hàn sợ mình đi rồi Hàn Nhã Thanh cũng lén rời đi, cho nên cố ý bảo cô tiếp khách giúp mình.
Ông cụ nói xong, không đợi Hàn Nhã Thanh từ chối đã dẫn bà cụ Hinh rời khỏi.
Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, hôm nay cô bị ông nội gài bẫy rồi ư? Vừa nhìn cảnh này đã biết ông cụ có mục đích khác.
Tuy lúc ông cụ Hàn rời đi có dặn cô tiếp khách, như cô vẫn tìm một cơ hội lặng lẽ rời đi.
“Cô cả, đây là Coca của cô, ông Hàn biết cô không uống rượu nên cố ý dặn dò.” Nhưng còn chưa đợi cô rời đi, một nhân viên bán hàng bưng Coca đi tới trước mặt cô.
Nhân viên phục vụ đưa Coca bị bỏ thuốc đến trước mặt Hàn Nhã Thanh, dù sao cũng có tật giật mình, nên cô ta luôn cúi đầu
không dám nhìn thẳng vào cô.
“Được, cảm ơn.” Hàn Nhã Thanh mỉm cười, nhận lấy.
Nhân viên phục vụ thầm thở phào một hơi, vô thức đưa mắt nhìn về phía Hàn Nghiên Nghiên.
Hàn Nghiên Nghiên luôn lén chú ý đến Hàn Nhã Thanh nhìn thấy cô nhận lấy ly Coca bị bỏ thuốc thì thoáng đắc ý, tiếp theo có trò hay để xem rồi.
Dụ Vỹ Luân nhìn hết mọi chuyện vào mắt, anh ta mím môi nhìn thoáng qua Hàn Nghiên Nghiên với vẻ mặt phức tạp, nhưng
cuối cùng vẫn không nói gì.
“Không phải chứ, Hàn Nhã Thanh dễ bị lừa như thế sao.” Cậu năm Tào hóng chuyện trên lầu nhíu mày: “Hàn Nhã Thanh khỏi bệnh rồi, nhưng lại không biết đề phòng người khác, vẫn quá ngu ngốc.”
Dương Tầm Chiêu từ từ cong môi, anh không tin cô sẽ dễ mắc mưu như thế. Tào Du không biết cô là Mrs Đường, nhưng anh biết, anh biết mình đoán không sai. Hôm nay anh không đi thẳng đến sảnh lớn mà chọn đứng trên đây quan sát, là vì để phát hiện một chút sơ hở của cô.
Trong sảnh lớn, Hàn Nhã Thanh từ từ bưng ly Coca kia lên đến gần bên môi...
Trong chốc lát, nét mặt của mấy người đều thay đổi.
Nhân viên phục vụ chột dạ sợ hãi, Hàn Nghiên Nghiên căng thẳng chờ mong, Dụ Vỹ Luân chần chừ đấu tranh.
Nét mặt Dương Tâm Chiêu vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh. Nhưng nghĩ đến trước giờ cô vẫn rất cảnh giác, vì đề phòng cô phát hiện, anh bèn giấu đi sự sắc bén trong mắt mình đi.
“Anh ba, rõ ràng trong Coca kia có để thuốc, nếu bây giờ cô ấy uống vào, chỉ sợ...” Cậu năm Tào lại có hơi nôn nóng.
Nhưng Hàn Nhã Thanh cũng không uống, ngay sau đó, cô lại dời ly Coca ra khỏi miệng.
Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng lắc lư ly Coca, ánh mắt chứa ý cười nhìn về phía Hàn Nghiên Nghiên, khoé môi hơi cong lên.
Hàn Nghiên Nghiên thấy ánh mắt của cô thì hoảng hốt, lúc này rõ ràng Hàn Nhã Thanh đang cười, nhưng lại khiến cô ta cảm
thấy cả người lạnh như băng, lông tơ cũng dựng thẳng lên.
Trên lầu, Dương Tâm Chiêu cười khẽ, quả nhiên không khiến anh thất vọng.
Nếu cô đã phát hiện, vậy tiếp theo...