CHƯƠNG 1743
Thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, ngày mai mang tóc của Đường Vũ Kỳ đi là được rồi. Mặc Thành cảm thấy trước khi có kết quả thì càng ít người biết càng tốt. Nếu không cẩn thận để Đường Minh Hạo phát hiện ra, sau đấy cậu bé hỏi tới thì lẽ nào còn phải lừa cậu bé hay sao? Không tiện nói, mà cũng không cần thiết.
“Đúng, đúng, đúng!” Quản gia Trọng liên tục nói: “Do tôi suy xét chưa kỹ, tại tôi vui mừng quá mà.” Thấy tâm nguyện nhiều năm của thành chủ sắp được hoàn thành thì làm sao ông ta lại không kích động, không vui mừng cho được? Trong mắt ông ta, nếu chuyện này thành công thì ông ta cũng cảm thấy cuộc đời mình như vậy là viên mãn rồi.
“Nhưng mà…” Mặc Thành không tính giấu giếm lý do ngày kia Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo sẽ trở về: “Có một việc tuy Vũ Kỳ và Minh Hạo không nói nhưng con cũng không muốn giấu, chuyện này không phải chuyện lớn gì, nhưng ít nhiều cũng có liên quan.”
Trương Minh Hoàng bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?” Chỉ cần không phải là việc khiến Hàn Nhã Thanh hoặc Đường Vũ Kỳ, Đường Minh Hạo gặp nguy hiểm thì ông đều sẽ không để tâm.
“Chuyện Vũ Kỳ và Minh Hạo đột nhiên trở về thật ra là vì hôm nay lúc con nói chuyện điện thoại với cô Đường đã xảy ra hiểu lầm, khiến cô ấy cảm thấy bất an nên mới sốt ruột muốn đón hai đứa bé về.” Mặc Thành thành thật kể lại, nhưng vẫn cố nói vớt: “Thực ra cô Đường muốn đón Vũ Kỳ và Minh Hạo đi luôn rồi, nhưng do con dùng tình tác động nên mới giữ được hai đứa bé đến ngày kia mới phải đi đấy.”
Quản gia Trọng nhìn Mặc Thành, chuyện này mà đi nói cho thành chủ thì không phải là xác định sẽ bị trách phạt sao? Rõ ràng Vũ Kỳ và Minh Hạo đều không nói rồi, cứ gạt thành chủ như vậy không phải là được rồi sao?
Trương Minh Hoàng liếc mắt nhìn Mặc Thành, “hừ” nhẹ ra tiếng. Nếu vừa quay về mà Mặc Thành đã nói luôn cho ông biết chuyện này thì có lẽ ông sẽ tức giận, sẽ buồn bã, nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa. Nếu sớm muộn gì chúng cũng phải đi thì ngày kia cũng được thôi. Huống chi, Vũ Kỳ đã đồng ý làm xét nghiệm ADN rồi còn gì? Nếu đã xác định được quan hệ thì còn phải sầu lo sau này chúng không tới nữa sao?
Mặc Thành thấy Trương Minh Hoàng không có phản ứng gì liền tiếp tục nói: “Bây giờ cô Đường đã biết ba là ba nuôi của con, là thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành. Nhưng cô ấy không tức giận, cũng không có biểu hiện gì, chỉ lo lắng Vũ Kỳ và Minh Hạo sẽ bị tổn thương thôi. Con đã bảo đảm với cô ấy rồi, nên bây giờ cô ấy cũng không lo lắng quá đâu.”
Trương Minh Hoàng gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Ông chú ý tới cách xưng hô của Mặc Thành với Hàn Nhã Thanh, anh ta vẫn luôn gọi cô là cô Đường. Ông thầm nghĩ thật ra trong lòng Mặc Thành cũng giống ông, vẫn luôn hy vọng Hàn Nhã Thanh là con gái ông, không muốn chấp nhận việc cô mang họ Hàn. Trong lòng ông âm thầm cảm động, khi nhìn kỹ vào trong những chi tiết rồi mới càng thấy quý giá hơn.
“Nếu tương lai con bé vẫn muốn giữ họ Hàn thì con cứ gọi nó là cô Hàn đi.” Trương Minh Hoàng đột nhiên nói. Hiện giờ ông cảm thấy, một cái xưng hô thực ra không còn quan trọng nữa rồi.
Nếu đúng là con gái của ông thì dù mang họ gì hai ba con họ cũng sẽ không thể bị tách ra. Nếu không phải thì chỉ có một bên tình nguyện gọi là cô Đường cũng đâu có ý nghĩa gì. Hàn Nhã Thanh không phải Đường Thấm Nhi, cho dù lấy tên là Đường Thấm Nhi để quay về thì chung quy vẫn là khác nhau.
Mặc Thành thoáng sửng sốt, không ngờ Trương Minh Hoàng lại đột nhiên nói tới chuyện này. Trong lòng anh ta chưa bao giờ muốn gọi Hàn Nhã Thanh là cô Hàn, cố chấp coi cô như Đường Thấm Nhi để gọi là cô Đường.
Dường như chỉ cần làm như vậy thì có thể kéo hai người Hàn Nhã Thanh và Trương Minh Hoàng vào cùng một chỗ, quan hệ giữa họ sẽ chính là ba con, không ai thay đổi được. Nhưng bây giờ… Trương Minh Hoàng lại cảm thấy không còn quan trọng nữa sao?
Hay là vì ba nuôi anh ta cảm thấy không cần biết Hàn Nhã Thanh có phải là con gái mình hay không thì ông cũng sẽ đối xử tốt với Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo?
Mặc Thành muốn nói lời đồng ý, nhưng anh ta thực sự không thể chấp nhận việc Hàn Nhã Thanh không phải con gái của Trương Minh Hoàng. Trong đáy lòng anh ta vẫn luôn tin tưởng Hàn Nhã Thanh chính con gái của Trương Minh Hoàng. Nếu không gọi là Đường Thấm Nhi, không gọi cô là cô Đường, thì… anh ta cũng có thể đổi cách xưng hô khác.
“Ba nuôi, con tin Hàn Nhã Thanh chính là con gái của ba. Có lẽ bởi vì tên của Đường Thấm Nhi nên ba không thể chấp nhận việc con gái mình cũng bị gọi bằng cái tên này, cho nên không muốn con gọi Hàn Nhã Thanh là cô Đường. Nhưng con không muốn gọi cô ấy là cô Hàn, bởi vì con cực kỳ chắc chắn cô ấy là con gái ba. Cho nên, nếu không gọi cô ấy là cô Đường thì con gọi cô ấy là mợ Dương vậy.” Mặc Thành trịnh trọng nói.
“Thế nào cũng được, tùy con.” Trương Minh Hoàng nói. Khi đạt được thứ tình cảm mình mong muốn thì chuyện xưng hô thế nào đều trở nên không quan trọng. Giống như việc nếu Vũ Kỳ và Minh Hạo vẫn luôn gần gũi với ông như bây giờ thì có là ông hay ông ngoại cũng đâu có gì khác biệt đâu?
Mặc Thành nhìn thái độ của Trương Minh Hoàng, gật đầu. Anh ta có sự kiên quyết của mình, sẽ không dễ dàng thay đổi, huống chi chuyện đã phát triển đến nước này rồi?
…
Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu ở bên kia lại không được nhẹ nhàng như vậy. Đương nhiên không phải do giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, mà vì sau hai ngày điều tra họ phát hiện ra Đường Bách Khiêm hoàn toàn không đơn giản như hai người vẫn tưởng. Người này rất phức tạp, hơn nữa… dường như còn cố ý muốn ẩn nấp.