Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu Bản Mới

Chương 62




CHƯƠNG 62 ANH SẼ ĂN CÔ

Hàn Nhã Thanh nhíu nhíu mày, hơi không hiểu nổi, không có chuyện gì anh sờ tai cô làm chi? Tai cô có vấn đề gì sao?

Dương Tầm Chiêu sờ dái tai cô, nhẹ nhàng xem xét, không hề cảm thấy có gì khác lạ, ánh mắt anh nhìn qua, sau đó phát hiện, phía sau dái tai cô không hề có tàn nhang như anh nhìn thấy trước kia.

Đôi mắt Dương Tầm Chiêu dần híp lại, hơi lạnh lùng, lại hơi nặng nề, anh không tin một người có thể tính toán tới mức này.

Hơn nữa lúc đó cô cũng không cố ý giơ tai cho anh xem, lúc đó, thứ cô muốn cho anh xem dường như là khuôn mặt cô.

Dương Tầm Chiêu nghĩ cũng phải, dù Hàn Nhã Thanh có thông minh hơn nữa, cũng không thể ngụy trang cả đến phía sau dái tai. Chẳng qua, cái nốt ruồi son anh nhìn thấy lúc trước kia quả thật không phải là nốt ruồi thật, mà là thứ Hàn Nhã Thanh dùng để đổi màu tóc lúc trước, không cẩn thận dính một nốt như thế ở sau dái tai, những thứ này dính đến mức da cũng đỏ lên, nhìn giống như một nốt ruồi son.

Về sau Hàn Nhã Thanh tắm ở khách sạn, gội đầu, sau đó đã rửa sạch cái “nốt ruồi” kia.

“Chồng, anh làm gì thế?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, ánh mắt khẽ động, lúc này, cô thật sự không biết anh đang làm cái gì.

“Vừa gội đầu sao?” Dương Tầm Chiêu không hề trả lời câu hỏi của cô, bàn tay vốn sờ dái tay cô lại hướng về mái tóc, vén tóc cô lên, sợi tóc suôn mềm mà óng mượt, rất sạch sẽ, còn mang theo mùi hương nhàn nhạt, chắc chắn là vừa gội xong.

Cho dù không thấy nốt ruồi kia, sự nghi ngờ của anh dành cho cô cũng không hề xóa bỏ.

“Ừ, lúc sáng ra khỏi nhà vừa gội.” Mặc dù trên mặt hàn Nhã Thanh không lộ ra chút gì lạ thường, nhưng đáy lòng lại hơi run lên, đột nhiên anh hỏi vấn đề này, có phải chứng mình, anh thật sự nghi ngờ thân phận của cô?

Hơn nữa lúc này anh còn cố ý hỏi chuyện tóc của cô? Có phải anh thật sự phát hiện gì rồi không?

Dù sao trước kia cô thay đổi tóc rất nhiều.

“Đi đâu thế?” Dương Tầm Chiên cầm một lọn tóc, đưa tới trước mặt, ngửi ngửi, lời anh hỏi lúc này nghe có vẻ khá thờ ơ.

“Đi dạo phố, mua đồ.” Trái tim Hàn Nhã Thanh khẽ run lên, lời của anh nghe có vẻ lạnh nhạt, nhưng mỗi câu đều khiến cô sợ hãi, rõ ràng là đang nghi ngờ.

Thậm chí Hàn Nhã Thanh cảm thấy anh sắp phát hiện gì đó từ những chuyện nhỏ nhặt này rồi.

“Đi đâu? Mua gì?” Dương Tầm Chiêu buông tóc cô ra, một tay đặt lên cổ cô, từ từ di chuyển.

Lúc này, Hàn Nhã Thanh cảm nhận được, dường như anh muốn bóp chết cô.

“Quảng trường Hằng Thái, mua ít quần áo.” Hàn Nhã Thanh nhấc cao túi đồ trong tay lên, để anh có thể thấy rõ ràng, may là, cô đã chuẩn bị từ trước.

Dương Tầm Chiêu nhếch khóe miệng, không hỏi nữa, mà nhấc điện thoại lên, gọi đi: “Tra xem camera giám sát bên phía Hằng Thái hôm nay, có thấy phu nhân mua đồ không?”

“Vâng, tổng giám đốc.” Thư ký Lưu nghe máy, ngây người một lát, chỉ là rất nhanh liền phản ứng lại, lúc này mới nhớ ra, hôm qua tổng giám đốc kết hôn rồi, chỉ là vì sao tổng giám đốc muốn tra xem phu nhân có mua đồ hay không?

Đương nhiên, mặc dù thư ký Lưu thắc mắc, nhưng không dám hỏi thêm.

“Chồng, anh không tin em sao?” Hàn Nhã Thanh sợ hãi nhìn anh, ánh mắt kia rất vô tội, lại mang theo chút uất ức.

“Em thấy sao?” Nhìn thẳng vào ánh mắt vô tội mà uất ức của cô, ánh mắt Dương Tầm Chiêu híp lại, bàn tay đặt trên cổ cô lúc có lúc không vuốt lấy, dường như đang trêu chọc con mồi của mình, chờ đợi tùy lúc có thể căn nuốt.

Đôi mắt Hàn Nhã Thanh chớp chớp, trên mặt nhiều thêm chút ngạc nhiên, khóe miệng khẽ động, lại không nói gì, chỉ là nhìn anh như thế, nhìn có vẻ hơi ngây ngốc, nhưng lại mang vài phần uất ức.

Dương Tầm Chiêu không nói gì, chỉ là khóe miệng hơi giương lên, như cười như không.

Giả vờ cũng khá giống! Anh lại muốn xem xem cô có thể giả vờ đến bao giờ.

“Tổng giám đốc, tìm được rồi, khoảng 11 giờ phu nhân mua một bộ đồ nữ ở tầng 2.” Tốc độ của thư ký Lưu rất nhanh, không lâu sau liền gọi điện tới.

Nghe thấy lời của thư ký Lưu, bàn tay cầm điện thoại của Dương Tầm Chiêu thầm nắm chặt lại, lúc 11 giờ! Lúc đó, anh vừa đến cục cảnh sát, sau đó Tào Du gọi điện cho anh, bảo cô xuống tầng rồi, vì thế, lúc đó, chắc chắn cô đang ở cục cảnh sát.

Tuyệt đối không thể đến trung tâm thương mại mua đồ.

Dương Tầm Chiêu nhìn chằm chằm cô, đôi mắt vốn đã sâu thẳm giờ lờ mờ mang theo chút lạnh lùng, cả người càng tỏa ra khí tức nguy hiểm khiến người khác kinh hồn bạt vía.

Khí tức nguy hiểm ấy quá mạnh mẽ, dù tố chất tâm lý của Hàn Nhã Thanh có cứng rắn hơn nữa, lúc này cũng cảm thấy sắp không thở nổi, sắp tắt thở rồi.

Cho dù là người chưa từng làm chuyện trái với lương tâm, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cả người cũng sẽ bị dọa tới mềm nhũn, hơn nữa cô còn từng làm “chuyện trái với lương tâm”.

Bị anh nhìn chăm chằm như vậy, cho dù cô không làm gì, chỉ là bị nhìn vậy thôi, Hàn Nhã Thanh cũng lo lắng mình không chịu nổi, sẽ lộ ra sơ hở, bị Dương Tầm Chiêu phát hiện sự khác lạ.

Cô biết sự nguy hiểm của Dương Tầm Chiêu, lúc trước ở cục cảnh sát, anh đã cho cô thấy sự lợi hại của mình.

Cô biết lúc đối mặt với đối thủ cường đại, một khi bị động sẽ rất dễ bị đặt vào thế bất lợi, ôm cây đợi thỏ trước giờ chưa từng là phong cách của cô.

Cô làm việc, trước giờ luôn co được duỗi được, lúc kịch liệt có thể mạnh mẽ vang dội, lúc mềm yếu có thể kiều diễm dịu dàng, chỉ cần cần tiết, tất cả chỉ vì kết quả.

Môi hồng khẽ mím, răng cắn nhẹ môi, đôi mắt rưng rưng nước mắt nhìn anh, bờ mi khẽ động.

Một loạt hành động nhỏ này, cô làm vừa khéo, vẻ mặt đó thể hiện càng thêm sắc nét.

Trong biểu cảm của cô, có u oán, có uất ức, thế nhưng, lại không hề mang chút chột dạ, hoảng loạn hay căng thẳng, đôi mắt ấy sạch sẽ, thản nhiên tới mức khiến người ta thấy nghi ngờ cô cũng là một loại tội lỗi.

Dù Dương Tầm Chiêu ánh mắt sắc bén, có thể nhìn xuyên tất cả, nhưng lại không thể nào nhìn ra chút khác thường trên mặt cô.

Dương Tầm Chiêu nhìn chằm chằm cô, đột nhiên cười lên, chắc là nghi ngờ bị cô chọc tức.

“Tốt nhất em giấu kĩ đuôi hồ ly của mình đi, đừng để tôi thấy được, bằng không…” Dương Tầm Chiêu từ từ tiến lại gần cô, khi dựa gần tới một khoảng cách nhất định, đôi môi anh hơi hé ra, từng chữ từng chữ đều là khí tức uy hiếp khiến người khác run sợ.

Lời anh vừa dứt, ánh mắt nhìn chằm chằm dàn da trắng bóc của cô lóe lên, đột nhiên cắn lên cổ cô một cái, cái cắn này không phải rất mạnh, nhưng cũng không nhẹ, hơi đau.

Trái tim Hàn Nhã Thanh khẽ run, anh dùng hành động nói cho cô biết, nếu như để anh bắt được, anh sẽ trực tiếp ăn cô sao?

Về điểm này, Hàn Nhã Thanh cảm thấy rất có khả năng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.