Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu Bản Mới

Chương 60




CHƯƠNG 60: CHẠY TRỜI KHÔNG KHỎI NẮNG

Bị chặn lại, khóe môi người đàn ông trên xe hơi nhếch, vẻ mặt cũng không thay đổi quá nhiều. Nhưng mà, khi chuyển mắt, nhìn thấy người xuống xe cũng không phải Dương Tầm Chiêu thì con ngươi hơi tối lại. Quả nhiên, Dương Tầm Chiêu cũng không phải dễ lừa như vậy.

Dương Tầm Chiêu ra khỏi đại sảnh, phản ứng đầu tiên vốn là muốn lên xe đuổi theo, thế nhưng anh đột nhiên nhớ lại đêm đó năm năm trước. Năm đó, anh đuổi kịp chiếc xe của cô, nhưng cô lại không có ở trên xe, mắt anh hơi híp lại.

Lúc này dù sao cũng không phải lần trước, xe vừa khởi động, phía sau đã có mấy chiếc xe đuổi theo, cô muốn xuống xe chạy trốn là không thể nào.

Thế nhưng, anh muốn đề phòng một khả năng, đó là có thể cô xuống xe ở đồn cảnh sát hay không?

Cho nên động tác lên xe của Dương Tầm Chiêu chỉ nhoáng lên, thực ra cũng không thực sự lên xe, chỉ phân phó những người khác đuổi theo. Còn anh thì ở lại trong sân, đôi mắt hơi nheo lại quét qua mấy chiếc xe cảnh sát nằm gần chiếc xe của người đàn ông.

Không thể không nói, suy nghĩ của Dương Tầm Chiêu quả nhiên là cẩn thận đến đáng sợ. Anh đoán rất đúng.

Vừa rồi Hàn Nhã Thanh thấy Dương Tầm Chiêu từ trong đại sảnh đi ra, trước khi xe chạy, cô thực sự xuống xe từ phía bên kia mà Dương Tầm Chiêu không nhìn thấy. Không thể không nói, chiếc xe này đỗ ở vị trí rất tốt, chỗ này đều là những xe cảnh sát chuẩn bị xuất phát làm nhiệm vụ.

Hàn Nhã Thanh không lên chiếc xe cảnh sát gần nhất mà vòng qua hai chiếc, thấy hai cảnh sát vừa lên một chiếc xe, ngay lúc xe còn chưa đóng cửa thì Hàn Nhã Thanh đã dùng chân đỡ cửa xe, nhanh chóng lên xe.

Hàn Nhã Thanh lên xe cảnh sát, người đàn ông tới cứu trợ mới lái xe rời đi, phối hợp rất đúng lúc. Sau đó, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đứng trong sân, đang nhìn về phía cô, khóe môi cô co rút. Mẹ kiếp, thật là độc ác.

Hai cảnh sát thấy cô cứ như thế lên xe cảnh sát thì há hốc mồm.

“Không cần khẩn trương, tôi chỉ đi nhờ xe thôi.” Hàn Nhã Thanh mỉm cười, cười ôn hòa mà thoải mái: “Trước tiên các anh không cần vội lái xe, gọi điện thoại cho Cục trưởng Tào của các anh trước, tôi có mấy lời muốn nói với Cục trưởng Tào của các anh.”

Sở dĩ Hàn Nhã Thanh không để cho họ lái xe là sợ nếu lúc này xe khởi động sẽ trực tiếp trở thành mục tiêu của Dương Tầm Chiêu . Nếu chưa làm tốt công tác chuẩn bị trước, cô sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Hai cảnh sát có hơi ngây ra, có chút mờ mịt. Nhưng mà nghe cô nói gọi điện thoại cho Cục trưởng, nghe ra ý của cô là quen biết Cục trưởng, một người trong đó liền cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của Cục trưởng.

Vừa lúc đó, Hàn Nhã Thanh đã thấy Dương Tầm Chiêu đi về hướng cô, tốc độ rất nhanh.

Đôi mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, nhưng không hề hoảng hốt, khóe môi khẽ nhếch, dường như còn có thêm cả nét cười khẽ.

“Cục trưởng Tào.” Điện thoại vừa thông, Hàn Nhã Thanh kêu cảnh sát bấm loa ngoài, giọng nói mang theo nụ cười của cô truyền tới.

“Hửm? Là cô!” Cậu năm Tào phản ứng rất nhanh, lúc này nghe ra là giọng cô, giọng của anh ta cao lên.

Dương Tầm Chiêu nghe được giọng cậu năm Tào, bước chân dừng một chút, đôi mắt híp lại, nhưng anh cũng không chuyển hướng về phía Cậu năm Tào, mà là đột nhiên tăng nhanh tốc độ, đi về phía chiếc xe cảnh sát mà Hàn Nhã Thanh đang ngồi, hiển nhiên là đã đoán được…

“Tôi cần Cục trưởng Tào giúp một chuyện, giúp tôi ngăn cản anh ta.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh lần thứ hai co rút, Dương Tầm Chiêu là người bình thường sao? Cô cho rằng anh nghe được cậu năm Tào nói chuyện điện thoại, ít nhất anh sẽ dừng lại một lúc.

Thấy Dương Tầm Chiêu đi thẳng đến bên này, Hàn Nhã Thanh đành phải nói ngắn gọn.

“Cô muốn tôi giúp cô ngăn cản anh ba, cô điên rồi sao?” Cậu năm Tào nghe cô nói thế, mí mắt giật giật mấy cái. Nếu anh ta ngăn cản anh ba, anh ba sẽ giết anh ta mất.

“Nếu Cục trưởng Tào không ngăn được, thì chuyện vụ án không cần bàn nữa.” Hàn Nhã Thanh không sợ cậu năm Tào không đồng ý với cô, vì vụ án kia anh ta không thể nào mặc kệ được.

Nếu không có được đầy đủ chứng cứ, ngày mai sẽ phải thả Mạc Thường Bân ra.

“Được, cô được lắm, đủ độc.” Cậu năm Tào nghiến răng, thế nhưng lúc này anh ta không thể không đồng ý.

Nếu nói lúc trước cậu năm Tào còn nghi ngờ cô, trải qua chuyện vừa rồi, anh ta đã hoàn toàn tin tưởng năng lực của cô. Cô đã lừa được anh ta, lừa được anh ba, điều này anh ta không thể không phục.

“Vậy cảm ơn Cục trưởng Tào.” Hàn Nhã Thanh nở nụ cười, giọng nói ôn hòa như gió xuân, nhưng mà cậu năm Tào lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này, Dương Tầm Chiêu đã sắp đi đến nơi. Nhưng mà, chỗ này có khá nhiều xe cảnh sát, mà đúng lúc trên mấy chiếc xe cảnh sát đều có người, cũng đều đang chuẩn bị xuất phát đi làm nhiệm vụ, cho nên anh không xác định được cô ở trên chiếc xe nào.

Hàn Nhã Thanh thấy Dương Tầm Chiêu đã vòng qua mấy chiếc xe, đi về phía chiếc xe cô đang ngồi.

“Anh ba, xin lỗi.” Cậu năm Tào mạnh mẽ hít một hơi, đi đến trước mặt Dương Tầm Chiêu ngăn cản anh.

“Cậu thật sự muốn ngăn cản tôi?” Dương Tầm Chiêu mặc dù không dừng lại, nhưng giọng nói Cậu năm Tào khá lớn, anh có thể nghe được.

“Anh ba, xin lỗi.” Cậu năm Tào rất khó khăn, nhưng anh ta không còn cách nào khác. Nếu là vụ án thì không nói, thế nhưng đây lại là chuyện liên quan đến mạng người.

“Lái xe đi.” Nếu Cậu năm Tào đã ra tay ngăn cản, Hàn Nhã Thanh cũng không còn lo lắng chuyện gì nữa. Nếu một Cục trưởng Cục Cảnh sát còn không ngăn nổi Dương Tầm Chiêu thì anh ta làm Cục trưởng cũng vô dụng.

Vừa rồi trò chuyện, cảnh sát trên xe đã nghe rất rõ ràng. Thấy cục trưởng giúp đỡ ngăn cản người, ý kia đã rất rõ ràng rồi.

Thấy xe cảnh sát rời đi, đôi mắt Dương Tầm Chiêu đột nhiên nheo lại, trong sự lạnh lùng mang theo một chút nguy hiểm. Nhưng anh cũng không tiếp tục đuổi theo nữa. Anh biết rõ đây là Cục cảnh sát, Cậu năm Tào đã muốn ngăn cản anh, anh làm gì cũng vô dụng.

Anh có bản lĩnh hơn nữa cũng không đấu lại toàn bộ người của Cục Cảnh sát.

Qua cửa sổ xe, nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của người nào đó, khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch, sau đó mở cửa sổ xe, vươn tay vui sướng lắc lắc.

Trong lòng Cậu năm Tào rất buồn bực, suýt nữa nôn ra máu. Người phụ nữ này đi thì đi đi, lại còn khiêu khích anh ba nữa. Thật độc ác.

Khóe môi Dương Tầm Chiêu cũng từ từ nhếch lên, cười như không cười, độ cong có chút quỷ dị.

Vừa rồi anh không đuổi theo còn có một nguyên nhân khác. Đương nhiên, anh nghi ngờ người phụ nữ kia là Hàn Nhã Thanh . Như vậy lúc này anh có thể xác nhận, lúc trước lúc cô đến gần anh, anh phát hiện vàng tai cô có một nốt ruồi màu đỏ. Những chỗ khác có thể hóa trang, nhưng vị trí bí ẩn như vậy không thể nào ngụy trang được.

Cho nên, anh không vội. Dù sao anh và cô đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, chạy trời cũng không khỏi nắng, anh sẽ về nhà chờ cô…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.