CHƯƠNG 2004
Chiếc váy màu xanh lam làm Hàn Nhã Thanh trông như một nàng tiên cá. Trong chuyện xưa ấy, nàng tiên cá đã hóa thành bọt biển, nhưng anh sẽ không để như vậy, anh sẽ nâng Hàn Nhã Thanh trong lòng bàn tay, tuyệt đối không cho phép cô tan biến.
Trong tay Dương Tầm Chiêu cầm hoa hồng đỏ, anh tiến lại từng bước một, đến trước mặt Hàn Nhã Thanh, anh quỳ một chân xuống đất, dâng bó hoa hồng đỏ cho cô, mắt đăm đăm nhìn cô, từ từ thốt lên lời thâm tình: “Nhã Thanh, em gả cho anh được không?”
Hàn Nhã Thanh đón lấy, đặt lên chóp mũi và khẽ ngửi, là mùi nắng mai, là hương vị tình yêu, là… hương vị viên mãn. Cô khẽ gật đầu, cười đáp: “Được.”
Dương Tầm Chiêu chẳng thể giấu nổi ý cười, cậu tư Tịch cùng mọi người đứng sau lưng đều lên tiếng thán phục. Bọn họ nhìn Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đi đến hiện tại, cuối cùng, hai người đã ở bên cạnh nhau rồi!
Lâm Từ trông thấy khung cảnh mỹ mãn và ấm áp này, lần đầu tiên, cô cảm thấy thì ra kết hôn lại là một chuyện tốt đẹp như thế. Hình như cô cũng đồng ý muốn thử.
Dương Tầm Chiêu đứng dậy, trực tiếp bế Hàn Nhã Thanh lên, người xung quanh thốt lên một tiếng. Anh tính bế cô đi từ nơi đây đến tận lễ đường luôn sao! Từ đây đến đó cũng không gần đâu. Nhưng mà cũng không phải không được. Vậy nên… bọn họ tự giác tránh đường, chờ hai người đi qua.
Cả đường hơn trăm mét nhưng Dương Tầm Chiêu vừa bế Hàn Nhã Thanh vừa đi chậm rãi. Hai bé cầm hoa đi phía sau tung hoa, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo cũng theo sau, vỗ tay gọi ba mẹ. Vào giờ phút này, bọn nhỏ đều cảm thấy thật hạnh phúc.
Dương Tầm Chiêu cúi đầu nhìn Hàn Nhã Thanh, gương mặt trang điểm đậm cũng chẳng thể che giấu vẻ xinh đẹp của cô, xinh đẹp vô cùng. Chiếc áo cưới màu xanh lam tựa như màu biển ôm lấy cô, vô cùng đẹp!
Ánh mắt hai người giao nhau, Hàn Nhã Thanh bình tĩnh nhìn anh, đôi mắt dịu dàng như nước nhưng tận sâu trong lòng vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Lâu như vậy, cuối cùng, cô cũng lấy Dương Tầm Chiêu rồi.
Phù dâu phù rể đều đi chung với nhau. Mặc dù lễ cưới long trọng nhưng không nhiều phù rể, phù dâu mà chỉ có Mặc Thành cùng Lâm Từ, Đường Lăng cùng Lâm Bối thôi. Nhưng nó vẫn đủ đầy. Bốn người theo phía sau, có đùa giỡn, có tùy ý, tóm lại bầu không khí rất dễ chịu.
Dọc đường đi, rất nhiều phóng viên chụp hình, Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh cũng mặc kệ, hai người tận hưởng lời chúc phúc xung quanh rồi đi tới lễ đường.
Ánh đèn trong nháy mắt đã biến thành màu xanh lam, bao phủ toàn bộ buổi lễ, máy chiếu 3D phát ra cảnh đại dương, khiến người ta dường như có cảm giác đang thật sự đặt chân vào thế giới dưới đáy biển.
Dương Tầm Chiêu bế Hàn Nhã Thanh qua đó, tân khách đứng dậy hoan nghênh, MC đã đứng chờ ở đó, nhìn người đang bước tới mà trong mắt chan chứa lời chúc mừng.
Hàn Nhã Thanh mặc chiếc váy cưới như biến thành nàng tiên cá. Cô nghiêng đầu nhìn Dương Tầm Chiêu, cô rất thích hôn lễ này, vô cùng tinh tế.
Dương Tầm Chiêu cười xấu xa, kề sát bên tai Hàn Nhã Thanh: “Vợ à, em nhớ ăn nhiều vào, béo lên một chút để anh ôm cho thoải mái.”
Hàn Nhã Thanh không cam lòng yếu thế, cô ngước đầu cười khẽ: “Anh có chắc khi em béo lên thì anh ôm nổi không?”
Dương Tầm Chiêu nhíu mày, MC ở bên cạnh thấy hai người liếc mắt đưa tình cũng chẳng nỡ cắt đứt… Bỗng nhiên, ở cửa nhộn nhịp hẳn lên.
Hàn Nhã Thanh không lo lắng, Dương Tầm Chiêu cũng chờ đợi. Xem ra, là người của Quỷ Vực Chi Thành đến.
Quả nhiên… Lúc Trương Minh Hoàng đi vào, cánh phóng viên nhận ra, ngạc nhiên đến mức chẳng dám cử động. Hiện tại là thời điểm đặc biệt, là lễ cưới của Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh, người tham dự không phú cũng quý, nhà họ Đường, nhà họ Tịch, nhà họ Tào đều có mặt. Bây giờ người của Quỷ Vực Chi Thành cũng xuất hiện, nếu có xảy ra chuyện gì thì bọn họ chẳng dám manh động.