Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu Bản Mới

Chương 198




CHƯƠNG 198: CẬU DƯƠNG NHẠY BÉN VÀ CẢNH GIÁC

“Cậu bạn nhỏ, cậu đang nói dối.” Giọng Dương Tầm Chiêu vẫn gợi lên sức uy hiếp thong qua điện thoại.

Lúc này, giọng điệu của anh là khẳng định, không phải nghi ngờ.

Hàn Nhã Thanh đột nhiên nghe thấy giọng nói của Dương Tầm Chiêu, lúc này cô còn tưởng mình bị ảo giác, Dương Tầm Chiêu đang nói chuyện điện thoại với Minh Hạo?

Chuyện gì đang xảy ra? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?

Nhưng nghe những gì Dương Tầm Chiêu nói, cơ thể cô trực tiếp đông cứng lại.

Dương Tầm Chiêu bảo Minh Hạo nói dối?

Tại sao Dương Tầm Chiêu lại nói như vậy? Minh Hạo đã nói gì với anh?

Hàn Nhã Thanh không dám lên tiếng, lúc này điện thoại di động của Minh Hạo đang bật, chế độ rảnh tay, nếu cô nói, giọng nói của cô rõ ràng sẽ truyền đến bên Dương Tầm Chiêu.

Cũng may lúc vào phòng cô không phát ra tiếng động, hoá ra Vũ Kỳ chỉ vô tình ngã xuống đất, không có chuyện gì xảy ra, nhưng cô bé lại khóc lớn như vậy, khiến cô cảm thấy thật kỳ lạ thôi, cho nên câu cảm thán vừa rồi là của Hứa Dinh Dinh.

Minh Hạo đang nghe điện thoại Hàn Nhã Thanh cũng nhìn thấy, nhưng cô chỉ nghĩ Minh Hạo đang nói chuyện điện thoại với học trưởng nó nên không cảm thấy có gì lạ.

Minh Hạo hiểu chuyện và tự chủ hơn những đứa trẻ bình thường, vì vậy bình thường cô cũng không quản lý quá nghiêm khắc.

Hứa Dinh Dinh nhìn thấy phản ứng sững sờ của Hàn Nhã Thanh.

“Dương Tầm Chiêu.” Hàn Nhã Thanh nói với Hứa Dinh Dinh bằng khuôn miệng.

Vào những lúc quan trọng Hứa Dinh Dinh đều phản ứng rất nhanh, cô ấy ngay lập tức cố tình gầm lên: “Đây là điện thoại của ai? Con đang gọi cho ai?”

“Con muốn gọi cho ba, nhưng nhầm số.” Đường Minh Hạo ngay lập tức hiểu ý định của Hứa Dinh Dinh, trả lời một cách rụt rè.

“Gọi nhầm thì cúp máy đi, sao còn nói nhiều như vậy làm gì? Không phải mẹ đã nói với con là con không được nói chuyện với người lạ sao? Con đã nói gì với anh ta vậy? Ngộ nhỡ kẻ xấu biết được thông tin của chúng ta, đến nhà chúng ta lấy trộm đồ hoặc lừa con, bắt cóc con đi lấy tiền thì làm sao? Mau cúp máy cho mẹ.” Hứa Dinh Dinh đóng vai một bà mẹ nội trợ.

“À.” Đường Minh Hạo thấp giọng đáp lại, cuối cùng cúp máy.

Dương Tầm Chiêu đang bị tiếng nói chuyện điện thoại làm cho có chút bối rối thì đã nhìn thấy điện thoại cúp máy.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt sâu thẳm của anh nheo lại từng chút một, anh cảm thấy chuyện này hình như có vấn đề!

“Phù, xong rồi, xong rồi.” Nhìn thấy Đường Minh Hạo cúp điện thoại, Hứa Dinh Dinh trực tiếp ngồi phịch xuống đất, nhìn Hàn Nhã Thanh: “Cậu nói thử, liệu anh ấy có tin không?”

“Chắc không tin đâu.” Vẻ mặt Hàn Nhã Thanh có chút ngưng trọng, với sự hiểu biết của cô về Dương Tầm Chiêu, nói dối Dương Tầm Chiêu không đơn giản như vậy.

“Vậy làm gì đây? Hạo Hạo, con có tiết lộ thông tin gì cho anh ta không?” Hứa Dinh Dinh nhanh chóng nhìn Đường Minh Hạo.

“Không, hoàn toàn không, những thông tin con nói với chú ấy đều là sai sự thật, chú ấy hỏi con mẹ con là ai, con nói với chú ấy tên mẹ đỡ đầu, con thề là con không tiết lộ bất kỳ thông tin hữu ích nào.” Đường Minh Hạo xua tay liên tục, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc rõ ràng của Hàn Nhã Thanh, giọng nói càng ngày càng yếu.

Nó không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ mẹ giận.

“Tốt rồi, tốt rồi, cho dù anh ta không tin thì cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn, dù sao thông tin Hạo Hạo đưa cho anh ta là sai sự thật, anh ta không thể tìm được đến đây, cũng không thể biết ai đã gọi cho anh ta.” Hứa Dinh Dinh thở phào nhẹ nhõm.

“Tại sao con lại gọi cho anh ta?” Hàn Nhã Thanh nhìn con trai, trong lòng đầy nghi hoặc, tại sao Đường Minh Hạo lại gọi cho Dương Tầm Chiêu?

“Vô tình quay nhầm ạ.” Đường Minh Hạo nhanh chóng đáp.

Hàn Nhã Thanh không hỏi nữa, cô tin con trai mình.

Tuy nhiên, cô chợt nghĩ đến một điều khủng khiếp hơn: “Đường Minh Hạo, con dùng điện thoại di động của con gọi cho anh ta sao? Số điện thoại di động của con là từ nước M đấy.”

Sau khi Đường Minh Hạo trở về, do điện thoại di động không thường xuyên sử dụng, cũng không có nhiều người mà Minh Hạo muốn liên lạc, sau khi Minh Hạo trở về, phần lớn nó chỉ liên lạc với các học trưởng thông qua phần mềm mạng nên số điện thoại di động của Minh Hạo vẫn chưa được thay đổi.

Bây giờ Đường Minh Hạo dùng số điện thoại di động của nước M gọi cho Dương Tầm Chiêu?

Như thế này, chỉ cần Dương Tầm Chiêu kiểm tra, tất cả đều sẽ bị lộ ra ngoài.

Vốn dĩ Dương Tầm Chiêu đã luôn nghi ngờ cô, cô đã sống ở nước M 5 năm qua, nếu Dương Tầm Chiêu phát hiện điện thoại di động của Minh Hạo là của quốc gia M, anh chắc chắn sẽ nghi ngờ…

Hứa Dinh Dinh dường như cũng giật mình, đôi mắt nhanh chóng nhìn về phía Đường Minh Hạo.

“Đây không phải là số của nước M đâu, mẹ đỡ đầu đã mua cho con số mới cách đây vài ngày.” Đường Minh Hạo cầm điện thoại lắc lắc trước mặt Hàn Nhã Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng nở nụ cười: “Cho nên mẹ không cần phải lo lắng đâu.”

“Đúng, đúng, là số mới, trước đó lúc đưa hai đứa nhỏ đi chơi, mình đã mua cho Minh Hạo một số mới để tiện liên lạc, mình nghĩ cậu không muốn người khác biết thân thận của Hạo Hạo, thế là ngay cả thẻ ID mình cũng không dùng, một người bạn của mình vừa mở một nhà kinh doanh, anh ấy đã cho mình số mà anh ấy dùng để làm việc, thế nên, cậu không cần phải lo lắng về điều này đâu.” Hứa Dinh Dinh cũng cười, rõ ràng thở dài một hơi, vừa nãy là cô hồi hộp quên mất, vẫn là bé Hạo nhà mình thông minh lanh lợi, phản ứng nhanh.

“…” Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, nhưng cô vẫn có chút lo lắng, cô hiểu Dương Tầm Chiêu, người đàn ông đó thật sự quá nguy hiểm.

“Huh? Minh Hạo, con đang điều tra gì vậy? Tất cả đều là Dương Tầm Chiêu luôn? Minh Hạo điều tra Dương Tầm Chiêu? Có vẻ như em bé nhà chúng ta biết rất nhiều về Dương Tầm Chiêu.” Hứa Dinh Dinh không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy thông tin trên máy tính của Đường Minh Hạo, Minh Hạo thực sự quá thông minh.

Vừa mới xem, mắt cô ấy bỗng mở to: “Những thứ này làm sao con điều tra được vậy? Mẹ thậm chí còn chưa điều tra được.”

Nói kiểu gì cô ấy cũng là một chuyên gia máy tính, thế mà cô ấy lại thua một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi?

Điều này là quá phi lý rồi phải không?

“Kiến thức máy tính của nó đều là do Mộ Dung Tri dạy đó.” Hàn Nhã Thanh nhẹ giọng giải thích.

“Qủa nhiên thật biến thái.” Hứa Dinh Dinh hừ một tiếng, đương nhiên biến thái mà cô ấy nói không phải đề cập đến tính cách của Mộ Dung Tri, mà là kỹ năng máy tính của anh ta.

Dạy một đứa trẻ dưới năm tuổi tốt như vậy thì cho thấy Mộ Dung Tri cũng tốt như thế nào.

Hàn Nhã Thanh biết một khi Dương Tầm Chiêu phát hiện cô không có trong xe taxi, nhất định sẽ tìm cô, không thể chậm trễ hơn nữa, cô phải rời đi càng sớm càng tốt.

“Con yêu, mẹ có chuyện khác, có lẽ mẹ không thể ở bên con được nữa…” Lúc này Hàn Nhã Thanh không nỡ rời đi, nhưng cô không còn cách nào khác.

“Con biết rồi, mẹ đi đi ạ.” Tuy nhiên, lần này Đường Vũ Kỳ đặc biệt xử sự tốt.

Hàn Nhã Thanh sửng sốt, có chút kinh ngạc, đứa nhỏ chủ động đẩy cô ra ngoài? Cô biết bé Kỳ chắc chắn không muốn rời xa cô, bé Kỳ có lẽ không muốn cô lo lắng thôi.

Hàn Nhã Thanh nhìn hai đứa bé, trong lòng cảm thấy rất phức tạp, nhưng vẫn phải đứng dậy rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.