Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu Bản Mới

Chương 1868




CHƯƠNG 1868

“Đúng vậy, em định để anh đưa em về.” Lâm Từ cười trêu chọc, có lẽ là vì đã có mối quan hệ chính đáng nên lời cô nói với Mặc Thành không hề sợ hãi chút nào.

“…” Mặc Thành muốn nói rồi lại thôi, là tự anh ta hiểu nhầm sao? Lẽ nào Lâm Từ chỉ định để anh ta đưa cô về thôi? Nhưng mặt mày Lâm Từ như tơ, dựa trên người anh ta cũng không hề an phận, thi thoảng lại sờ gò má anh ta, ngón tay lướt trên người anh ta, như có như không. Mặc Thành cảm thấy, cho dù anh ta không thích Lâm Từ, bị cô quyến rũ như vậy thì cũng sẽ có phản ứng.

“Thành thiếu chủ cảm thấy, em đang làm gì?” Lâm Từ cảm thấy, đúng là càng trêu Mặc Thành càng vui mà. Dường như chính cô cũng đang mâu thuẫn, muốn nghĩ nhiều hơn nhưng rồi lại không muốn nghĩ ngợi thêm nữa. Dù không phải quá thích anh ta nhưng lại không muốn yếu thế. Cho nên bây giờ hai người như đang lặng lẽ so kè, không ai chịu nhường ai, nhưng bản thân cô lại cứ cố ý muốn quyến rũ anh ta.

“Anh nghĩ em mời anh tới nhà em, rồi xảy ra chút gì đó.” Mặc Thành cũng thẳng thắn, nếu như Lâm Từ đã không che giấu thì đương nhiên anh ta cũng sẽ như vậy. Huống hồ nhìn cảm giác của Lâm Từ, có vẻ như chưa từng có có suy nghĩ như vậy.

Lâm Từ dán sát tới hôn Mặc Thành một cái, ấn người anh ta đứng dậy, chỉnh sửa quần áo: “Ăn cơm xong rồi, phiền Thành thiếu chủ đưa em về nhé.”

Mặc Thành có cảm giác mình như người công cụ vậy, dùng xong thì vứt, nhưng vì là Lâm Từ nên anh ta cảm thấy cô vốn dĩ nên kiêu ngạo như vậy, cầm lấy tay cô rồi nói: “Được, đưa bạn gái về nhà là chuyện nên làm.”

Lâm Từ không ngờ rằng anh ta lại thích ứng nhanh như vậy, cô gật đầu, được Mặc Thành nắm tay dắt ra ngoài. Lâm Từ nhìn bóng lưng của Mặc Thành, quả nhiên anh ta vẫn thích bản thân là người chủ động, nhưng gặp phải người như cô, e là không dễ dàng làm theo suy nghĩ của anh ta đâu.

Lâm Từ ngồi vào vị trí ghế phụ lái quen thuộc, đợi Mặc Thành lái xe, nhưng Mặc Thành vẫn ngồi bất động mãi, Lâm Từ nghi hoặc nhìn anh ta. Mặc Thành chạm vào môi mình, Lâm Từ hơi không hiểu, gì cơ?

Mặc Thành mím môi, anh ta đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi, sao Lâm Từ không có phản ứng gì cả vậy, anh ta không nhịn được mà oán giận nói: “Em không nên khen thưởng cho bạn trai em à?”

“Nhưng không phải vẫn chưa về sao?” Lâm Từ không nhịn nổi nữa, như vậy là muốn được hôn hả?

Nhưng lẽ nào không phải Mặc Thành nên đưa cô về trước sao?

“Xe hết xăng rồi.” Mặc Thành ngồi bất động, nói với vẻ mặt vô cảm. Đúng là kì lạ, lúc cô từ chối anh ta, trong lòng anh ta không chỉ cảm thấy khó chịu mà còn cảm thấy tủi thân nữa, vì sao lại từ chối anh ta chứ? Rõ ràng anh ta đã chủ động mở lời luôn rồi, vì sao lại không thể thuận theo anh ta?

Lâm Từ sắp bị chọc cười rồi, nhưng cô biết cô tuyệt đối không thể cười, nếu không Mặc Thành chắc chắn sẽ tức giận, vậy là liền cởi dây an toàn ra, tiến tới hôn lên gò má anh ta một cái: “Bây giờ chúng ta đã xuất phát được chưa?”

Mặc Thành cảm thấy không vừa lòng, vì sao lại hôn gò má chứ? Là không muốn hôn anh ta à? Hay là rất tủi thân? Nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, cảm giác như được người khác đặt trong lòng vậy.

Trong lòng còn chưa nghĩ xong đã khởi động xe, lái về hướng Lâm Từ nói.

Lâm Từ ngồi ở ghế phụ lái, nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy không nên chọc vào Mặc Thành. Con người này dịu dàng hơn so với tưởng tượng của cô. Nhưng đây chắc chắn không phải bộ mặt vốn có của Mặc Thành, bây giờ hình như chỉ đang bị động đi theo cô thôi, nhưng sau đó thì sao?

Sau đó, Mặc Thành tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn như vậy giờ, hơn nữa, Thành thiếu chủ Quỷ Vực Chi Thành, có địa vị là người nắm quyền nhiều năm như vậy rồi, sao có thể là bộ dạng ngoan ngoãn như vậy được? Che giấu đi những gai góc là thực sự tưởng rằng anh ta dịu dàng, nghe lời sao?

Lâm Từ có cảm giác này rất rõ ràng, nhưng cảm giác chinh phục và sự yêu thích ẩn giấu trong lòng khiến cô muốn loại bỏ suy nghĩ này đi, không phải chỉ là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành thôi sao?

Thật ra cô vẫn chọc vào được, cùng lắm thì cuối cùng chia tay thôi, không gặp lại nữa. Bây giờ, cô không nỡ từ bỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.