Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu Bản Mới

Chương 1858




CHƯƠNG 1858

“Vậy sao trước đó anh không đấu giá giúp cô ta!” Cô Nguyễn không cam lòng, nếu như anh ta thực sự thích Liễu Ảnh, vậy đấu giá luôn đi không phải được rồi sao? Vì sao lại tới hỏi mua từ cô ta! Cần gì phải làm chuyện thừa thãi như vậy.

“Xem ra cô Nguyễn không cần thể diện nhỉ, là tôi nghĩ nhiều rồi.” Tư Đồ Không cười khẩy, đạo lý thông minh như vậy mà cô ta lại không nghĩ ra được, đúng thật là… đáng thương.

Cô Nguyễn bỗng chốc hiểu ra ý của Tư Đồ Không, vậy là, do cô ta nhất định phải ganh đua với Liễu Ảnh, Liễu Ảnh có được sự ủng hộ của cô cả nhà họ Đường, anh ấy không muốn mình hoàn toàn mất mặt ư?

Cô Nguyễn nhìn Tư Đồ Không, anh ấy làm như vậy, là vì sao? Muốn mình cảm ơn anh ấy sao?

“Anh…”

“Đừng có nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn giữ thể diện cho cô thôi. Nếu như cô nhận thì là tốt nhất, không nhận thì sau này cũng sẽ không còn cơ hội nữa.” Tư Đồ Không không hề có chút tình cảm nào, bây giờ vì Liễu Ảnh mà anh ta đã xảy ra xung đột với mẹ mình rồi, có thể tránh né được thì trực tiếp tránh né luôn.

“Em nhận.” Cô Nguyễn cắn răng nói: “Em cũng sẽ đưa anh bộ trang sức, nhưng… nhưng mà…” Cô Nguyễn không cam lòng, cô ta muốn nói không thể đưa cho Liễu Ảnh, nhưng lại biết rõ ràng không thể có chuyện đó. Tư Đồ Không muốn lấy bộ trang sức này để đưa cho Liễu Ảnh, nhưng ý của Tư Đồ Không cũng rất rõ ràng, ban nãy anh ấy đã giữ thể diện cho mình, mình bắt buộc phải trả lại, nhưng cô ta thực sự không cam lòng.

“Lời không nên nói thì đừng nói.” Tư Đồ Không nhìn thấy có người mang bộ trang sức tới, ánh mắt ra hiệu. Cô Nguyễn đi lấy bộ trang sức, dằn lòng xuống đưa cho Tư Đồ Không.

Tư Đồ Không trực tiếp nhận lấy: “Tôi sẽ chuyển tiền thẳng cho cô.” Không ở lại thêm mà rời đi luôn.

Cô Nguyễn nhìn theo bóng lưng của Tư Đồ Không, dậm chân thật mạnh. Khi Tư Đồ Không đã muốn làm một chuyện gì rồi thì sẽ không cho phép bất kỳ người nào từ chối, nếu như đến cả mẹ anh ta cũng không còn cách nào, vậy thì có phải cô ta đã không có cơ hội nữa không? Cô Nguyễn vẫn cảm thấy không cam lòng, nhưng lại cảm thấy Tư Đồ Không đáng sợ, vậy là thành ra tiến thoái lưỡng nan.

Đây mới chỉ là buổi đấu giá đầu tiên của Thập Dạ Tàng thôi, tiếp theo còn hai buổi nữa. Vì nhiều báu vật ngày hôm nay rất bất ngờ nên có không ít người đang bàn tán. Khác với sự rộn ràng nhốn nháo, có thể coi là vui vẻ ở bên ngoài, thì trong căn phòng không nổi bật, bầu không khí lại rất căng thẳng.

Lâm Từ ngồi thẳng lên bàn, giày cao gót gõ vào góc bàn vang lên tiếng “cộp, cộp…”, như đang gõ vào lòng người vậy. Người đàn ông ngồi trên ghế sofa cầm sách che lên mặt, như đang cố ý tránh né ánh mắt của Lâm Từ. Nhưng âm thanh này lại khiến anh ta không có chỗ nào để trốn.

“Chị cả ơi, chị đừng ở đây nữa được không?” Không thể nhịn nổi nữa, người đàn ông ném thẳng sách xuống đất. Thật là, không phải anh ta làm sai thôi sao? Còn không phải là chuyện nghiêm trọng lắm, sao bị cô nhìn cứ như tội ác tày trời vậy chứ?

“Không ở đây thì đi đâu?” Lâm Từ hỏi ngược lại, không gõ góc bàn nữa nhưng ánh mắt nhìn người đàn ông lại mang theo chút khiêu khích và quyến rũ.

“Trời đất rộng lớn, chúng ta không qua lại gì là tốt nhất đấy!” Người đàn ông cảm thấy rõ ràng mình không nên hổ thẹn, nhưng khi nhìn cô ấy lại cảm thấy rất hổ thẹn! Thực ra chuyện này đâu phải chuyện của một mình anh ta đâu.

“Mặc Kỳ, cậu giỏi rồi nhỉ? Còn dám nói chuyện kiểu đấy với chị à?” Đôi mắt sắc như dao của Lâm Từ quét qua, Mặc Kỳ đứng yên tại chỗ không nói gì nữa.

“Sao thế? Cô Lâm hung dữ với người của tôi ở đây, hình như không hay lắm nhỉ?” Giọng nói lanh lảnh vang lên cùng với tiếng mở cửa, người phụ nữ đeo mặt nạ cáo trực tiếp đá giày cao gót ra, vứt mặt nạ sang một bên, ôm lấy người đàn ông dựa vào sofa, nhìn Lâm Từ đầy khiêu khích.

“Cận Thập Dạ!” Lâm Từ tức giận nhìn cô ta, sao hả, Mặc Kỳ trở thành người đàn ông của cô ta, cô nói một câu thôi cũng không được à.

“Chị à, chuyện này không thể trách bọn em được. Vốn dĩ bọn em đã định tìm người đấu giá giúp chị rồi, cuối cùng chị lại nói thẳng ra là tác phẩm của Letitia, mọi người tranh nhau thì trách ai được đây?” Mặc Kỳ không phục. Lúc lấy được bộ trang sức này, bọn họ đã nói thẳng với Lâm Từ rồi, Lâm Từ ngỏ ý muốn lấy, lần này tới nói là sẽ mang đi. Cuối cùng cô ấy lại không mang đi, tự mình tiện tay cho lên đấu giá, đây cũng đâu phải nguyên nhân từ một người đâu?

Trước đó Lâm Từ cố ý tới đây chính là vì bộ trang sức này, còn tới trước mấy ngày nữa. Hôm nay nhìn thấy một người nên mới tham gia buổi đấu giá, có thể người dọn dẹp không biết, thuận tiện bày bộ này lên, chuyện này… cũng là sai lầm thôi.

“Còn không phải hai đứa đặt lên à, chị còn cần nói sao? Không phải mấy đứa đấu giá đều theo thứ tự ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.