CHƯƠNG 180: CẬU BA DƯƠNG GHEN RỒI, NGƯỜI NÀO ĐÓ THẢM RỒI (1)
“Phát hiện rồi sao?” Cậu năm Tào nhìn thấy phản ứng tiếp theo của Hàn Nhã Thanh thì hơi ngơ ngác, nhưng lại nhanh chóng trở nên hưng phấn: “Nếu cô ấy đã phát hiện vậy tiếp theo sẽ thế nào? Có thể đổ hết vào miệng Hàn Nghiên Nghiên không?”
“Không đâu.” Lần này, Dương Tầm Chiêu lại có thể phá lệ trả lời vấn đề nhiều chuyện của anh ta.
“Không? Sao anh ba biết cô ấy không làm thế?” Cậu năm Tào tỏ vẻ không phục: “Vậy anh ba biết cô ấy sẽ làm gì không?”
Lần này Dương Tầm Chiêu không trả lời, chỉ là ý cười trong mắt càng đậm hơn.
Giám đốc Lý đang dặn dò gì đó ở chỗ quầy rượu đặt chế trong sảnh tiệc.
Hàn Nhã Thanh bưng Coca đi qua.
Hàn Nghiên Nghiên híp mắt, cô ta không biết Hàn Nhã Thanh muốn làm gì, Hàn Nhã Thanh không uống ly Coca kia khiến cô ta hơi hốt hoảng.
Hàn Nhã Thanh đi thẳng tới trước mặt Giám đốc Lý, cô vẫn cầm ly Coca kia, không biết đang nói gì đó với Giám đốc Lý, Giám đốc Lý đột nhiên nhìn về phía Hàn Nghiên Nghiên.
Ánh mắt đó khiến cô ta hết hồn!!
Mà ngay lúc này, Hàn Nhã Thanh cũng nhìn cô ta, trong đôi mắt vẫn mang theo ý cười. Thân thể Hàn Nghiên Nghiên lập tức cứng đờ, trong chốc lát chỉ cảm thấy cả người mình đều lạnh lẽo.
Sau đó, Hàn Nhã Thanh để ly Coca trong tay lên quầy rượu, lại nói thêm mấy câu với Giám đốc Lý, sau đó lấy một cây bút ra viết gì đó lên bàn.
Giữa chừng cô còn cố ý nhìn Hàn Nghiên Nghiên thêm mấy lần, mang theo cẩn thận và cảnh giác, thậm chí còn hơi giận dữ, nét mặt kia thay đổi rất phong phú, cũng rất phức tạp.
Mà Giám đốc Lý cũng nhìn về phía cô ta mấy lần.
Hàn Nghiên Nghiên vẫn luôn chú ý Hàn Nhã Thanh, cho nên thấy hết mọi hành động của cô.
Cô ta không nhịn được bắt đầu sợ hãi, chẳng lẽ bị Hàn Nhã Thanh phát hiện rồi? Bây giờ cô đang nói với Giám đốc Lý ư?
Nếu Hàn Nhã Thanh nói với Giám đốc Lý, chắc chắn ông ta sẽ nói với ông nội, đến lúc đó…
“Cô ấy muốn nói thẳng với Giám đốc ư?” Trên lầu, cậu năm Tào nhíu mày: “Cách này khá là ổn thoả, nhưng trường hợp như vậy Giám đốc cũng không thể làm gì. Dù sao cô hai Hàn và nhân viên phục vụ kia sẽ không ngốc nghếch thừa nhận, cách này có hơi khó chịu.”
Khó chịu? Dương Tầm Chiêu cong môi nở nụ cười sâu không lường được, với hiểu biết của anh về cô, chắc chắn cô sẽ không khiến mình khó chịu, cho nên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Hàn Nghiên Nghiên.
Lúc này anh thật sự hơi chờ mong kịch hay tiếp theo.
Hàn Nghiên Nghiên không tin Hàn Nhã Thanh biết rõ kế hoạch của mình lắm, nhưng khi nãy cô chỉ để ly Coca ở bên môi chứ cũng không uống.
Thuốc kia vào trong Coca hoàn toàn không nhìn ra được điều gì khác thường, nhưng những hành động của Hàn Nhã Thanh thật sự khiến cô ta hết hồn.
“Anh Dụ, không biết chị đang nói gì với Giám đốc nhỉ? Có phải chị gặp phiền phức gì không? Bên chỗ em đúng lúc có chút việc, anh Dụ có thể đi qua xem thử giúp em có thể giúp gì cho chị được không? Dù sao chị cũng mới khỏi bệnh, em rất lo cho chị ấy.” Hàn Nghiên Nghiên đi tới bên cạnh Dụ Vỹ Luân, khi nhìn về phía anh ta, trên mặt cô ta mang theo nét quan tâm rõ ràng, là vẻ dịu dàng nguỵ trang mọi khi.
Không hiểu rõ sự việc cô ta rất lo lắng, nhưng lúc này cô ta không dám tự đi qua, sợ Hàn Nhã Thanh thật sự phát hiện rồi sẽ không có lợi với mình. Cho nên cô ta bèn nghĩ đến việc bảo Dụ Vỹ Luân đi qua giúp mình.
Tuy năm năm nay Dụ Vỹ Luân vẫn chưa từng nói muốn cưới cô ta, nhưng quan hệ giữa hai người vẫn chưa kết thúc.
“Được.” Dụ Vỹ Luân nhìn Hàn Nghiên Nghiên, cuối cùng cũng không nói gì, anh biết chuyện cô ta làm, nhưng vẫn còn bênh vực cô ta.
Thật ra anh ta cũng nhìn thấy hành động của Hàn Nhã Thanh, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, cũng muốn xem thử cô đang làm gì.
Dụ Vỹ Luân đi thẳng tới sau lưng Hàn Nhã Thanh, không biết cố ý hay trùng hợp, lúc anh ta đi tới, Giám đốc Lý cũng đúng lúc rời khỏi.
“Cô đang làm gì đấy?” Dụ Vỹ Luân đứng sau lưng Hàn Nhã Thanh, đột nhiên lên tiếng.
Cô quay đầu, giả vờ như vừa mới phát hiện ra anh ta, sắc mặt thay đổi mang theo mấy phần ngạc nhiên và sợ hãi, bàn tay vô thức che mặt bàn, giống như đang cố hết sức che giấu điều gì đó.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, ánh mắt Dụ Vỹ Luân cứng lại, cô càng như thế, anh ta càng nghi ngờ hơn, anh ta đi thẳng tới muốn xem thử cô đang che cái gì.
Anh ta muốn thấy rõ chỗ Hàn Nhã Thanh che đi thì chỉ có thể đứng bên phải cô, mà phía sau anh ta đúng lúc có mấy cái ghế cao.
Độ cao và khoảng cách của ghế như thế, cho dù là ai đứng ở đây cũng sẽ tự nhiên ngồi xuống, đây vốn là thứ Hàn Nhã Thanh đã sắp đặt trước.
Nhìn thấy Dụ Vỹ Luân theo bản năng muốn ngồi xuống, mắt cô hơi loé lên.
“Cậu Dụ, mời anh uống Coca.” Hàn Nhã Thanh đẩy ly Coca có bỏ thuốc tới trước mặt Dụ Vỹ Luân, nở nụ cười sâu xa.
“Cô biết ly Coca này có vấn đề?” Nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này, tuy Dụ Vỹ Luân hơi khó tin, nhưng cũng không thể không thừa nhận sự thật này.
Rõ ràng cô đã biết Coca có vấn đề, hoặc là Giám đốc Lý phát hiện nên nói với cô.
Anh ta vẫn không tin Hàn Nhã Thanh ngu ngốc sẽ tự mình phát hiện.
“Nói vậy chắc cậu Dụ đã biết từ trước rồi nhỉ? Nếu đã như thế, thì cũng không oan uổng.” Hàn Nhã Thanh không trả lời vấn đề của anh, chỉ nở nụ cười mang theo sự lạnh lẽo.
Thật ra cô đã phát hiện sự khác thường của Dụ Vỹ Luân từ trước, cũng đoán được anh ta có thể biết chuyện này, phép thử khi nãy chỉ để xác nhận suy đoán của mình thôi.
Dụ Vỹ Luân biết rõ Hàn Nghiên Nghiên bỏ thuốc hại mình, lại còn giúp cô ta, hừ, đúng là cá mè một lứa.
Hàn Nhã Thanh không ngăn cản anh ta nữa, mặc cho anh ta ngồi trên ghế cao.
Cô vốn muốn dụ Hàn Nghiên Nghiên cắn câu, không ngờ người tới lại là Dụ Vỹ Luân.
Nếu anh ta tự dâng đến cửa, vậy cũng không trách được cô, anh ta muốn làm kẻ chết thay thật ra cũng không oan uổng gì. Dù sao anh ta đã biết chuyện Hàn Nghiên Nghiên bỏ thuốc cô nhưng không nói gì cả, hơn nữa rõ ràng lúc này anh ta còn muốn tìm hiểu thật giả giúp Hàn Nghiên Nghiên.
Cho nên, chuyện này thật sự không trách được người khác.
Dụ Vỹ Luân không hiểu ý cô ta, sau khi ngồi xuống thì cứng rắn đẩy bàn tay đang che trên mặt bàn của cô ra, lại nhìn thấy trên đó không có gì cả. Anh ta nhíu mày, nhanh chóng liếc nhìn cô, sau đó định đứng dậy.
Nhưng Hàn Nhã Thanh lại đưa mắt nhìn anh ta, đột nhiên nở nụ cười: “Cậu Dụ, tôi tốt bụng nhắc nhở anh một chút, nếu đã ngồi xuống, tốt nhất đừng nhúc nhích nữa, không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”
“Có ý gì?” Dụ Vỹ Luân nhíu mày, hơi khó hiểu nhìn cô, sao ngồi xuống lại không được nhúc nhích nữa? Nhưng động tác đứng dậy của anh ta thật sự khựng lại.