CHƯƠNG 174: CẬU BA HẠ THỦ LƯU TÌNH (2)
“Thanh Thanh, em phát điên cái gì đấy? Mộ Dung Tri nói kế hoạch của em đã thành công rồi, đã lấy được tài liệu, để chị xem con đê tiện họ Chung kia còn đắc chí được không.” Sau khi Sở Bách Hà cúp điện thoại, thì sắc mặt cô ta vô cùng vui vẻ.
Nghe thấy Sở Bách Hà nói như vậy, đôi mắt Hàn Nhã Thanh khẽ nheo lại, kế hoạch của cô thành công rồi?
Trong lòng cô hiểu rõ, kế hoạch ấy đã thất bại.
Nhưng mà…
Mộ Dung Tri chỉnh sửa lại tài liệu rồi lưu lại vào trong một cái thẻ nhớ mới, Tống Vân đánh dấu lên trên thẻ nhớ cho giống hệt cái trước kia, sau đó Sở Bách Hà nói địa chỉ, bảo Chung Lam đến nhận tài liệu.
Địa điểm do Sở Bách Hà chọn, là nhà của bạn cô ta ở chỗ đương đối kín đáo.
Sau khi Chung Lam chạy tới, thì nghiêm túc cầm lấy thẻ nhớ rồi xem xét vô cùng cẩn thận một lúc lâu. Cô ta cũng không nhìn ra vấn đề gì cả, nhưng mà cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định bới lông tìm vết: “Hàn Nhã Thanh, cái thẻ nhớ này đêm qua đã bị Dương Tầm Chiêu cướp đi, cô có thể chắc chắn Dương Tầm Chiêu chưa từng xem qua không? Cô có thể bảo đảm sẽ không sảy ra chuyện gì chứ?”
Nghe thấy Chung Lam nói như vậy, trong lòng Sở Bách Hà và Tống Vân đều hơi căng thẳng, bởi vì, hai cô biết rõ tài liệu trong thẻ nhớ này đã bị Dương Tầm Chiêu xem rồi, hơn nữa bản chính của nó vẫn đang nằm trong tay Dương Tầm Chiêu.
Thật ra về vấn đề này hai cô cũng rất lo lắng.
Nếu sau này thật sự sảy ra chuyện gì, thì nhất định Thanh Thanh là người đầu tiên bị truy cứu trách nhiệm.
Hai mắt Mộ Dung Tri hơi sa sầm xuống.
“Tôi đảm bảo.” Hàn Nhã Thanh thản nhiên nhìn Chung Lam, giọng cô không cao nhưng lại có sức mạnh khiến người khác không thể chất vấn nổi.
Cô tin tưởng Dương Tầm Chiêu, tin tưởng dù thẻ nhớ vẫn còn trong tay anh, thì tuyệt đối cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Sở Bách Hà giật mình, đôi mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh chớp chớp rất nhanh, hình như Thanh Thanh nhà cô rất tin tưởng Dương Tầm Chiêu nhỉ?
Vì sao Thanh Thanh nhà cô lại tin tưởng Dương Tầm Chiêu như vậy, tại sao chứ?
Xem ra đúng là rất thú vị!!
Tống Vân càng kinh ngạc hơn, nếu như Dương Tầm Chiêu chưa xem qua tài liệu này, thì Thanh Thanh đảm bảo như thế còn có thể hiểu được, nhưng rõ ràng Dương Tầm Chiêu đã xem qua, hơn nữa bản chính của tài liệu nà bây giờ còn đang nằm trong tay của Dương Tầm Chiêu. Vì sao Thanh Thanh…
Khóe môi Mộ Dung Tri hơi cong lên, nghề nghiệp của Thanh Thanh quyết định cô ấy sẽ không dễ dàng tin tưởng một người nào cả, nhưng mà hiện giờ cô ấy lại cam đoan như thế vì Dương Tầm Chiêu?
Đây không chỉ là sự tin tưởng cô dành cho Dương Tầm Chiêu, chỉ sợ càng là vì bảo vệ Dương Tầm Chiêu, trò khôn vặt này của Thanh Thanh anh ta hiểu hết.
“Cô đảm bảo, cô dựa vào cái gì để đảm bảo? Nếu lỡ sảy ra chuyện gì, thì chút tôi đều sẽ bị liên lụy, nói không chừng đến lúc đó còn nguy hiểm đến tính mạng.” Chung Lam vẫn không muốn bỏ qua, cô ta cảm thây đây là một cơ hội tốt để ngáng chân Hàn Nhã Thanh, mà cơ hội tốt như vậy tất nhiên cô ta không thể bỏ qua được.
“Cô yên tâm, nếu như thật sự gặp chuyện không may, cũng sẽ không dính dáng đến cô.” Hàn Nhã Thanh chậm rãi chuyển ánh mắt, nhìn về phía Chung Lam, khóe môi khẽ nở nụ cười trào phúng: “Bởi vì cô còn chưa đủ tư cách.”
Mấy câu trước của Hàn Nhã Thanh nghe rất bình thường, nhưng câu cuối cùng được bổ sung thêm vào này đúng là rất độc ác.
Sở Bách Hà bật cười, Tống Vân và Mộ Dung Tri không cười ra tiếng, nhưng mà trên mặt cũng mang theo ý cười, tất nhiên là nụ cười trào phúng.
Nhất thời Chung Lam giận đến mức mặt mày đều xanh mét, lúc này cô ta hận không thể xé Hàn Nhã Thanh thành từng mảnh nhỏ, nhưng mà cô ta vẫn cố hết sức kìm nén lửa giận trong lòng, đôi mắt lóe lên: “Coi như tôi không bị làm sao, vậy còn bọn họ? Cô mang tính mạng của bọn họ ra đùa như vậy sao?”
Lời này của cô ta rõ ràng là đang khích bác chia rẽ mọi người.
“Tôi bằng lòng thịt nát xương tan vì Thanh Thanh nhà tôi!” Sở Bách Hà hơi nhíu mày, đột nhiên hét to một câu.
Mẹ kiếp, muốn chia rẽ quan hệ giữa bọn họ, mắt Chung Lam bị mù rồi à?
“Tôi bằng lòng thịt nát xương tan vì Thanh Thanh nhà tôi!” Ngay lập tức Tống Vân cũng nói tiếp một câu.
“Tôi bằng lòng thịt nát xương tan vì Thanh Thanh nhà tôi!” Tất nhiên Mộ Dung Tri cũng không chịu tụt lại phía sau.
Rõ ràng Chung Lam không ngờ bọn họ sẽ phản ứng như vậy, nhất thời cô ta tức giận đến mức thiếu chút nữa thì phun ra máu.
“Còn vấn đề gì nữa không?” Sở Bách Hà nghiêng đầu liếc Chung Lam: “Nếu không còn vấn đề gì nữa, cô có thể cút được rồi.”
Trong lòng Chung Lam không cam chịu, nhưng biết lúc này mình ở lại đây cũng không được việc gì, nên chỉ có thể hậm hực rời khỏi đó.
“Thanh Thanh, cái thẻ nhớ kia vẫn còn trong tay Dương Tầm Chiêu đấy, thật sự không có chuyện gì sao?” Sau khi Chung Lam đi khỏi, Tống Vân không nhịn được vẫn phải hỏi một câu.
“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía cô ấy, cười nhạt một tiếng, nhưng chính nụ cười nhạt ấy trong nháy mắt lại khiến người cho ta yên tâm.
Tống Vân đã hoàn toàn yên tâm rồi, nếu như Thanh Thanh nói không có việc gì, vậy thì nhất định sẽ không có việc gì.
“Ai da, chuyện gì thế này? Vì sao cô lại tin tưởng anh ta như vậy?” Sở Bách Hà cười rất mờ ám, vẻ mặt hưng phấn: “Thanh Thanh, có phải cô đã rung động với anh ta rồi không?”
“Rung cái gì mà rung? Chúng tôi chỉ kết hôn theo thỏa thuận.” Hàn Nhã Thanh trợn mắt nhìn thẳng vào Sở Bách Hà, cô và Dương Tầm Chiêu kết hôn theo thỏa thuận, thời gian chỉ có một năm thôi, về điểm mà cô vẫn nắm chắc.
“Thật sự không rung động?” Sở Bách Hà đâu chịu bỏ qua, nụ cười trên mặt càng sâu hơn vài phần: “Nếu em không rung động, vậy chị rất muốn theo đuổi Dương Tầm Chiêu, có thể nói là chị vô cùng vừa lòng với anh ta.”
Lúc này Sở Bách Hà đang giở giọng kích thích Hàn Nhã Thanh, về chuyện tình cảm kiểu này, lúc người trong cuộc còn chưa nhận ra được tình cảm của mình, thì việc xuất hiện người thứ ba kích thích vào sẽ đặc biệt có hiệu quả.
Vốn dĩ Mộ Dung Tri đang đứng hóng chuyện, bỗng nhiên nụ cười trên mặt cứng đờ, anh ta dơ tay ra vỗ một cái lên đầu Sở Bách Hà: “Em nghĩ cái gì thế?”
“Mộ Dung Tri, anh lại đánh vào đầu tôi, tôi đã nói với anh rồi, tôi không thông minh bằng Thanh Thanh đều do bị anh đánh đấy.” Sở Bách Hà nhanh chóng giương nanh múa vuốt chuyển hướng về phía Mộ Dung Tri rống lên.
“Trước khi em quen tôi còn ngốc hơn bây giờ nữa.” Mộ Dung Tri thấy dáng vẻ giương nanh múa vuốt của cô ấy thì không nhịn được cười.
“Mộ Dung Tri, anh cứ chờ đó cho tôi, sớm muộn gì cũng có ngày, tôi sẽ cho anh nố tung.” Sở Bách Hà thở phì phò, tức giận đến mức khuân mặt nhỏ nhắn đỏ hết lên, cô ghét nhất người khác nói cô ngốc.
Choáng nha, chờ cô ấy!
“Được, tôi chờ em.” Khi nói xong lời này, trên mặt Mộ Dung Tri vẫn nở nụ cười như trước, nhưng mà trong giọng nói dường như lại mang theo vẻ nghiêm túc khác thường.
“Được, anh đợi đấy, anh cứ đợi đấy cho tôi.” Lúc này Sở Bách Hà đang nổi giận, cũng không phát hiện ra sự khác thường của Mộ Dung Tri.
Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời Sở Bách Hà nói thì sững sờ, trong lòng hình như hơi cảm giác kỳ lạ, chỉ là lúc này trông thấy dáng vẻ vui đùa ầm ĩ của Sở Bách Hà với Mộ Dung Tri, thì không để ý đến cảm giác kỳ lạ thoáng qua ấy nữa, cũng không suy nghĩ gì nhiều.
“Em về trước đây.” Hàn Nhã Thanh đứng dậy, định đi về trước, cô biết tối nay Dương Tầm Chiêu có buổi tiếp khách, khả năng sẽ không về sớm như vậy, nhưng mà hôm nay cô lại muốn về sớm một chút.
Hàn Nhã Thanh vốn cho rằng Dương Tầm Chiêu sẽ không về nhà sớm như vậy, nhưng mà khi cô về đến biệt thự, lại thấy đèn trong biệt thự đang sáng.
Vì sao Dương Tầm Chiêu lại về sớm như vậy? Vì sao…