Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
CHƯƠNG 798: ANH QUÁ ĐÁNG SỢ, CÔ CÓ THỂ TRỐN THOÁT SAO? (4)
Hôm đó anh ta hẹn cô cả nhà họ Đường đi vũ hội, sau đó Dương Tầm Chiêu chạy đến, phá hỏng mọi kế hoạch của anh ta.
Sau hôm đó anh ta liền tra được một vài quan hệ liên quan đến cô cả nhà họ Đường và Dương Tầm Chiêu, sau đó biết cô cả nhà họ Đường chính là Hàn Nhã Thanh vợ cũ của Dương Tầm Chiêu.
Nói thật, khi anh biết được tin tức này thì có hơi sốc, cũng có hơi thất vọng, nhưng anh ta không muốn từ bỏ như thế.
Dù sao Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đã ly hôn rồi, bây giờ Hàn Nhã Thanh độc thân, anh ta còn có cơ hội.
Lông mày của Đường Lăng nhướn lên, khóe môi ẩn chứa một tia cười lạnh, cho dù đào ba tấc đất, anh ta cũng phải tìm được người phụ nữ đó.
“Nói thật, tôi cũng mong người tối hôm đó là một trong hai vị Vương tử, nếu như là thế, sự việc thật sự đơn giản hơn nhiều.” Viên Quân Doanh thấy Đường Lăng không có lên tiếng, lại tự mình bổ sung một câu.
Ánh mắt của Đường Lăng di chuyển, nhìn sang anh ta, đôi mắt tối sầm đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi quát khẽ: “Không thể nào.”
Người tối hôm đó anh ta chạm vào là một người phụ nữ!
Một người phụ nữ!
“Được rồi, đùa thôi mà, sắp đến rồi, anh hôm nay trước tiên cùng hai vị Vương tử làm xong chuyện chính đi, việc ngày hôm nay không nhiều, cho nên anh vẫn có đủ thời gian đi tìm người phụ nữ đó.” Viên Quân Doanh sửa lời, không tiếp tục chọc tức anh ta nữa.
Chiếc xe rất nhanh chạy đến khách sạn Quốc Hâm, cảnh vệ lên tầng đi mời hai vị Vương tử.
Không lâu sau, Đại Vương tử liền đi xuống, nhưng Tiểu Vương tử không có xuống.
“Sao lại chỉ có một mình Đại Vương tử, Tiểu Vương tử đâu?” Viên Quân Doanh không nhìn thấy Tiểu Vương tử, tự nhiên phải lịch sử hỏi một câu.
“Nó bị bệnh rồi, có hơi không thoải mái, đang nghỉ ngơi trong phòng.” Đại Vương tử nhìn sang Viên Quốc Doanh, cũng lịch sự mỉm cười.
“Bị bệnh? Nghiêm trọng không? Có cần mời bác sĩ đến khám không?” Viên Quân Doanh không có nghĩ nhiều, chỉ là nghĩ đến Tiểu Vương tử là khách quý, không thể xảy ra sai sót gì.
“Không có chuyện gì, chỉ là bị cảm, ngủ một giấc sẽ khỏi thôi.” Đại Vương tử xua tay, tỏ ý không có chuyện gì.
“Vậy để Đường Lăng lên xem anh ta, để lại một mình Tiểu Vương tử ở khách sạn thật sự không hay lắm, Đường Lăng ở khách sạn với Tiểu Vương tử, sáng nay chúng ta cũng không có chuyện gì quá quan trọng, để tôi đi cùng Đại Vương tử.” Mắt của Viên Quân Doanh lóe lên, anh ta cảm thấy đây ngược lại là một cơ hội không tồi.
Vốn dĩ, chuyện giữa hai nước đã bàn bạc gần như ổn thỏa ở ngày đầu tiên, tăng đơn hàng lên 150 nghìn tỷ cũng đã chốt rồi, chuyện khác không phải quá quan trọng nữa.
Viên Quân Doanh cảm thấy vậy không bằng cho Đường Lăng ít thời gian đi điều tra chuyện của bản thân anh ta.
Chuyện tối hôm đó xảy ra ở khách sạn, Đường Lăng ở lại khách sạn với Tiểu Vương tử, nếu như muốn tra cái gì cũng tiện.
“Được, vậy thì làm phiền anh Đường rồi.” Đại Vương tử là người thông minh, lập tức hiểu ý của Viên Quân Doanh, vốn dĩ, anh ta đồng ý với Dương Tầm Chiêu bảo lãnh Đường Lăng ra ngoài chính là vì để Đường Lăng đi tra án.
Cho nên, anh ta tự nhiên phải phối hợp.
“Đường Lăng, anh trước tiên đi xem tình trạng của Tiểu Vương tử, cố gắng chăm sóc Tiểu Vương Tử.” Viên Quân Doanh liền dặn Đường Lăng, khi anh ta nói chuyện, còn di chuyển ánh mắt sang Đường Lăng, ra hiệu cho Đường Lăng.
Kêu Đường Lăng nắm bắt cơ hội, cố gắng điều tra!!
Sau đó, Viên Quân Doanh với Đại Vương tử liền rời khỏi.
Đường Lăng trực tiếp đi lên tầng tám, khi đi đến cửa phòng cửa Tiểu Vương tử, mắt của anh nhanh chóng lóe lên.
Anh ta đột nhiên nghĩ đến lời của Hàn Nhã Thanh, tuy anh ra rất chắc chắn người tối hôm đó anh ta chạm vào là một người phụ nữ.
Nhưng anh ta hiểu Hàn Nhã Thanh, biết Hàn Nhã Thanh nếu như không nắm chắc sẽ không nói bừa, nói không chừng Hàn Nhã Thanh thật sự có phát hiện gì đó.
Hơn nữa Hàn Nhã Thanh nói trước tiên phải loại trừ hiềm nghi của hai vị Vương tử, điểm này cũng không tồi.
Nghĩ đến đó, Đường Lăng thầm hít một hơi, sau đó đưa tay gõ cửa phòng.
“Vào đi.” Trong phòng, một giọng nói truyền tới, chính là giọng của Tiểu Vương tử.
Đường Lăng nghe thấy giọng nói này, lông mày hơi nhướn lên, sau đó đẩy cửa phòng, đi vào…
Khi Đường Lăng đi lên, Đại Vương tử đưa thẻ phòng của Tiểu Vương tử cho anh ta, nói để anh ta tiện chăm sóc Tiểu Vương tử.
Mắt của Đường Lăng nhanh chóng quét qua, trong phòng rất sạch sẽ, có thể nói là không có một chút bừa bộn, cả căn phòng, liếc mắt nhìn, trừ điện thoại của Tiểu Vương tử, cũng không nhìn thấy bất kỳ đồ dùng cá nhân của cậu ta.
Quần áo gì đó càng không có một món vào để ở bên ngoài, ngay cả trong phòng tắm cũng không tìm được đồ của chính Tiểu Vương tử.
Bây giờ là buổi sáng, nhân viên phục vụ của khách sạn còn chưa có đến quét dọn, căn phòng của Tiểu Vương tử lại sạch sẽ đến mức không giống.
Sạch sẽ đến mức không bình thường.
Căn phòng quá sạch sẽ và gọn gàng, Đường Lăng rất rõ, không thể tra được điều gì khác lạ cả.
Đường Lăng đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Tiểu Vương tử đang nằm trên giường, cả người cậu ta chui vào trong chăn, chỉ lộ gương mặt.
Dáng vẻ đó trông có hơi…
Đường Lăng nhìn cậu ta, lông mày hơi nhíu lại.
“Sao lại là anh?” Tiểu Vương tử nhìn thấy Đường Lăng, hai mắt nhanh chóng lóe lên, dường như có hơi kinh ngạc, lại không giống quá kinh ngạc.
“Anh Viên cùng Đại Vương tử ra ngoài rồi, tôi ở lại chăm sóc Tiểu Vương tử.” Đường Lăng lần nữa liếc nhìn cậu ta, lông mày càng nhíu lại, một người đàn ông chỉ bị cảm mà nằm bẹp trên giường như vậy?
“Tôi không cần anh chăm sóc, tôi muốn đi ngủ, anh ra ngoài đi.” Tiểu Vương tử kéo chăn lên, che cằm lại.
Đường Lăng nhìn mặt của cậu ta, nhìn như vậy trông mặt của cậu ta rất nhỏ, tạo cho người ta cảm thấy rất thanh tú.
Fuck!!
Đường Lăng chửi thầm một câu trong lòng, một người đàn ông lớn lên thanh tú như vậy, có bệnh à?
Đường Lăng lại nghĩ đến lời Hàn Nhã Thanh nói trước đó, khóe miệng của anh ta vô thức mím lại, hoặc, anh ta nên loại trừ hiềm nghi của hai vị Vương tử trước, đặc biệt là vị Tiểu Vương tử này.
“Tôi giúp cậu gọi đồ ăn sáng rồi, chắc cũng sắp đưa đến nơi rồi, cậu dậy đi, đi tắm rửa, sau đó ăn sáng.” Đường Lăng không có để tâm đến lời từ chối của cậu ta, vốn dĩ khi vào phòng, anh ta muốn xem có thể quan sát được cái gì không, nhưng trong căn phòng quá sạch sẽ, cho nên anh ta cần tìm cơ hội khác.
“Tôi không đói, tôi cũng không muốn dậy, tôi chỉ muốn ngủ, tôi không cần anh quản tôi, anh ra ngoài.” Lâm Bối nhìn Đường Lăng, rõ ràng mang theo sự phòng bị, lần nữa hạ lệnh đuổi khách.
Đường Lăng nhìn cậu bé, mắt rõ ràng tối đi, không biết tại sao, Đường Lăng nhìn thấy cậu ta nằm bẹp trên giường như vậy thì cảm thấy có hơi không thuận mắt.
Một người đàn ông còn yếu ớt hơn phụ nữ, ra cái thể thống gì chứ?
Còn nữa, sự phòng bị trên người cậu ta là cái quỷ gì?
Anh ta còn có thể làm gì cậu ta chắc?
Nếu không phải Viên Đông Doanh khi đi cố tình dặn dò, anh ta cũng lười quan tâm chuyện dở hơi này.