Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
CHƯƠNG 711: GIÁM ĐỊNH BA CON KHIẾN CÔ LO SỢ (1)
Tuy là vậy nhưng viên cảnh sát kia cũng sắp bị khí tràng của Bùi Anh Duy áp đến thở không ra hơi.
“Cậu nói đi, xác minh số điện thoại thôi mà lâu như vậy sao?” Cố Chính Tân đột nhiên rống lên một tiếng với người cảnh sát kia.
“Đúng vậy.” Viên cảnh sát kia giật mình rồi gật đầu nói.
Bùi Anh Duy cười lạnh một tiếng, đem điện thoại của “Bọn cướp” ném cho anh cảnh sát đứng bên cạnh: “Cất cho cẩn thận, về sau cần để điều tra.”
“Tôi đã xem hết tư liệu về vụ án này, bao gồm cả ghi chép của Hàn Nhã Thanh, trong đó không hề có số điện thoại này, tôi không hiểu vì lí do gì mà các người lại đặt điều như vậy.” Bùi Anh Duy nói từng chữ từng chữ, giọng anh không cao, nhưng đủ khiến người khiếp sợ.
Hiện tại anh ta dùng giọng điệu tra hỏi chứ không phải thẩm vấn, thái độ khác biệt nhau hoàn toàn.
Thẩm vấn là dựa trên cơ sở đã định tội, trong khi tra hỏi chỉ là quy trình để ghi chép lại.
Ánh mắt anh ta hơi đổi, nhanh chóng nhìn về phía Cố Chính Tân: “Cố cục trưởng, có thể giải thích tôi nghe việc gì đang xảy ra không?”
Phóng viên đều là chuyên gia, chuyện cho đến hiện tại, ai cũng có thể thấy rõ.
“Cố cục trưởng, xin cho hỏi chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Mấy phóng viên khác cũng nhanh chóng vây quanh Cố Chính Tân.
Cố Chính Tân âm thầm hít vào một hơi, báo cáo không lâu trước kia của Cổ Doanh Doanh, đều là do nhà họ Cố sắp đặt, vốn tưởng rằng hoàn hảo không tì vết.
Lại không ngờ rằng, mới bước đầu tiên thì đã bị vạch trần.
Cố Chính Tân biết, lần này đã thua rồi, bước đầu đã bị phá sản, hơn nữa vụ án này về sau sẽ do Bùi Anh Duy phụ trách, hắn lại càng không thể nhúng tay.
“Chuyện cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ, tôi cũng chỉ mới tới, rất nhiều chuyện cũng không biết…” Việc Cố Chính Tân có thể làm bây giờ là lãng tránh trách nhiệm, tách mình ra khỏi vụ này.
“Cố cục trưởng không biết tình huống của vụ án ra sao? Vậy mà có thể định tội được Hàn Nhã Thanh, thật là lợi hại.” Bùi Anh Duy trực tiếp ngắt lời, ý tứ trào phúng vô cùng rõ ràng.
“Bọn cướp vừa mới bị bắt, cô Hàn liền muốn nhận dạng, do là cô Hàn là người bị hại nên tôi mới tận lực hỗ trợ, không ngờ lại xảy ra chuyện sơ suất như vậy.” Cố Chính Tân hoàn toàn đem hết trách nhiệm đẩy lên người kẻ khác, tự biến mình thành một kẻ vô tội.
Hàn Nghiên Nghiên ngẩn người, theo bản năng muốn phản bác, thế nhưng đối diện với ánh mắt hung tợn của Cố Chính Tân, thân thể cô ta bất giác run lên, không nói nữa.
Cô ta biết, bây giờ phản bác Cố Chính Tân cũng không có ích lợi gì.
Cô ta biết rõ nhà họ Cố không phải là ai cũng có thể đắc tội được.
Viên cảnh sát vừa xác nhận số điện thoại của Hàn Nhã Thanh vẫn cúi đầu, không nhìn được vẻ mặt của anh ta.
“Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ điều tra rồi báo cáo lên cấp trên, tôi tin cấp trên nhất định sẽ xử lý công bằng.” Bùi Anh Duy lạnh lùng cười cợt, mục đích của cậu ba Dương đã đạt được, anh cũng không ở lại đây phí lời với đám người này để làm gì.
Cố Chính Tân cả người cứng đờ, điều tra rồi báo cáo cấp trên?
Nếu Bùi Anh Duy muốn điều tra, thì có chuyện gì có thể giấu được anh? Ngày hôm nay Bùi Anh Duy vừa đến đã phá hỏng hết kế hoạch của hắn, hơn nữa còn chứng minh được Hàn Nhã Thanh trong sạch, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Bùi Anh Duy đều tường tận hết mọi chuyện.
Mọi việc mà Bùi Anh Duy làm đều khiến hắn cảm thấy khiếp sợ.
Cố Chính Tân cho rằng hắn thua bởi Bùi Anh Duy, nhưng thực chất không phải vậy, Cố Chính Tân thậm chí còn không biết đối thủ thực sự của mình là ai!
Bùi Anh Duy tiến vào cục cảnh sát, không lâu sau Hàn Nhã Thanh cũng đi ra.
Lúc Hàn Nhã Thanh đi ra, Lưu Vũ đã bị bắt vào cục cảnh sát, Hàn Nghiên Nghiên cũng được mời về để tra hỏi.
Ngoài cục cảnh sát không ít phóng viên vẫn còn vây quanh, thấy Hàn Nhã Thanh đi ra, liền cấp tốc bu lại.
“Cô Hàn, hiện tại đã chứng minh được cô trong sạch, không biết cô lời gì muốn nói không?”
“Cô Hàn, chuyện này gây náo động lớn như vậy, cô có thể gặp dữ hóa lành, có phải là có người đã giúp cô không?”
“Cực khổ rồi.” Ánh mắt Hàn Nhã Thanh nhìn về một hướng, mang ý cười nói một câu.
Hàn Nhã Thanh giống như là đang nói với phóng viên, nhưng thực chất là đang nói với người khác.
Lúc bấy giờ, ở một chỗ cách đó không xa, cậu ba Dương ngồi trong xe nở nụ cười thỏa mãn.
Hừ, người phụ nữ của anh rốt cuộc cũng biết đau lòng vì anh rồi. Cuối cùng cũng có chút lương tâm!
Đám phóng viên đồng loạt sửng sốt, muốn hỏi đến cùng thì Hàn Nhã Thanh đã nhanh chóng rời đi mất.
Hàn Nhã Thanh rời khỏi cục cảnh sát, lên chiếc xe đang đậu bên đường.
Vừa lên xe, chiếc xe liền khởi động.
Trên xe, cậu ba Dương ôm chặt cô vào lòng, mãnh mẽ hôn cô.
Tuy rằng anh đã dùng tốc độ nhanh nhất để cứu cô ra, nhưng anh vẫn thấy đau lòng, người của anh vì cớ gì mà phải bị oan chứ? Còn phải vào cục cảnh sát dưới thân phận là hiềm nghi?
Về sau, anh sẽ không để chuyện giống như vầy lại xảy ra.
Hàn Nhã Thanh không những không từ chối mà còn dùng tay trái đè gáy anh, chủ động hôn lại.
Hai người bọn họ hoàn toàn xem thư ký Lưu ngồi trước xe như không khí.
Thư kí Lưu tập trung lái xe, mắt không dám lia qua một cái.
Nụ hôn cuồng nhiệt triền miên, hơi thở hai người càng ngày càng gấp gáp, cơ thể Hàn Nhã Thanh ngày càng nóng lên, ngày càng mềm đi.
Sau cùng cậu ba Dương mới buông cô ra, anh nhìn cô khóe môi giương lên: “Biết anh cực khổ như thế nào rồi sao, muốn cảm ơn anh như thế nào đây?”
cậu ba Dương từ trước đến nay không phải là người làm việc tốt không cần lưu danh, anh làm việc tốt nhất định phải đòi báo đáp!
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, chân mày như tơ, cười khẽ nói: “Anh muốn như thế nào?”
Lúc trước, cô đã từng nói với Tào Du, cô tin Dương Tầm Chiêu, tin rằng anh có thể cứu được cô.
Nhưng cô cũng không ngờ, chưa gì anh đã giải quyết xong hết mọi chuyện, nhanh đến độ cô cũng không thể tin nổi.
Người đàn ông này cường đại và mạnh mẽ nằm ngoài dự đoán của cô, điều này chứng tỏ rằng, trước đây khi tranh tài cùng cô, anh đã giấu đi thực lực thật sự của mình.
Vì điều đó, cô biết rằng mình sẽ không thể chống lại anh được.
“Anh muốn như thế nào liền có thể như thế đó sao?” cậu ba Dương nhìn cô, thái độ của cô lúc này làm anh có chút khó kiềm chế.
Người phụ nữ này, mặc kệ có thành dạng gì, đối với anh vẫn là một yêu tinh mê hoặc chết người!