Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
CHƯƠNG 646: HÀN NỮ THẦN RA TAY CHẮC CHẮN LÀ LONG TRỜI LỞ ĐẤT (13)
“Chú cảnh sát, chuyện này giao cho mọi người, vừa nãy cục trưởng Tào của các người đã nói rồi, sẽ xử lý công bằng theo pháp luật.” Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, nhìn hai cảnh sát, lịch sự mỉm cười.
“Dạ, dạ, cô Hàn yên tâm, chúng tôi nhất định xử lý công bằng theo pháp luật.” Cảnh sát bốn mấy tuổi đó thái độ lập tức trở nên cực kỳ cung kính, cục trưởng của họ cũng đã lên tiếng rồi, cảnh sát nho nhỏ như ông ta dám không nghe sao?
Xử lý công bằng theo pháp luật, chính là ngồi tù, cậu năm Tào vừa nãy đã nói rất rõ ràng.
Cổ Doanh Doanh là người thông minh, cô ta rất rõ ràng, nếu cậu năm Tào ra mặt, nếu cậu năm Tào luôn có thái độ này, nhà họ Cổ họ cũng không còn cách nào cứu cô ta, cô ta có khả năng thực sự ngồi tù.
“Tôi mua, vòng tay tôi mua.” Cổ Doanh Doanh hung hăng hít vào một hơi, sau đó căng da đầu nói.
Nói cô ta lúc này là căng da đầu đồng ý cũng không khoa trương chút nào, vì nhiều tiền như vậy, cô ta thật sự không biết làm sao gom đủ?
“Chị, em, chúng ta lấy đâu ra nhiều…tiền như vậy?” Sắc mặt Cổ Linh Linh biến đổi, nói năng lắp bắp.
“Cô Cổ tuyệt đối đừng miễn cưỡng.” Hàn Nhã Thanh nhìn Cổ Doanh Doanh, khẽ mỉm cười, cười cực kỳ xán lạn.
“Không, không miễn cưỡng.” Cổ Doanh Doanh lúc này hận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng lại phải ép mình nặn ra nụ cười.
“A, nếu cô Cổ không miễn cưỡng, vậy tôi liền miễn cưỡng đồng ý vậy.” Hàn Nhã Thanh phất tay, dáng vẻ rất rộng lượng.
“Nhưng mà, tôi rất bận, tôi cho cô Cổ nửa tiếng đồng hồ, nửa tiếng sau nếu cô Cổ không thể thanh toán thành công, chúng tôi sẽ xử lý theo việc công đi.” Lúc Hàn Nhã Thanh nói chuyện thì nhìn đồng hồ, bắt đầu tính giờ.
Cổ Doanh Doanh hung hăng rít vào một hơi, cô ta lúc này hận không thể nhào lên xé rách cô, nhưng cô ta biết, cô ta không thể làm vậy, cô ta chỉ có thể nhịn.
Cổ Doanh Doanh cầm điện thoại, đi sang một bên, bắt đầu gọi điện thoại.
“Mẹ, lần này mẹ nhất định phải cứu con, con bị người ta lừa rồi…là Hàn Nhã Thanh…Đúng, là tiện nhân đó, mẹ, mẹ cứu con trước, con bây giờ cần tiền, cần rất nhiều tiền.”
“Mẹ, con cần gần sáu trăm tỷ.” Lúc Cổ Doanh Doanh nói ra con số, giọng nhỏ đi vài phần.
“Cái gì, con nói cái gì? Gần sáu trăm tỷ? Con điên rồi sao, mẹ đi đâu lấy ra nhiều tiền như vậy cho con?” Bên đầu kia, bà Cổ trực tiếp sợ hãi.
“Mẹ, nếu mẹ không cứu con, họ sẽ bắt con ngồi tù.” Cổ Doanh Doanh lúc này vội đến muốn khóc, nếu là người khác cô ta có thể không sợ, nhưng cậu năm Tào cô ta thật sự sợ.
“Con sợ cái gì? Có nhà họ Cổ ở đây, ai dám bắt con ngồi tù? Con không cần để ý tiện nhân đó, được rồi, mẹ còn đang đánh bài, cúp đây.” Bà Cổ dứt khoát cúp điện thoại.
Bà Cổ hoàn toàn không xem đó là chuyện lớn, chuyện này đối với bà ta mà nói còn không quan trọng bằng đánh bài.
Cổ Doanh Doanh muốn gọi điện thoại cho ba mình, nhưng nhiều tiền như vậy, ba cô ta cũng không hẳn có thể lấy ra ngay, huống chi nếu cô ta gọi điện thoại cho ba, ba nhất định sẽ mắng cô ta.
Cổ Doanh Doanh lúc này thật sự hết cách.
Cô ta gấp như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến đi tới đi lui, không biết nên làm sao.
“Chị, làm sao đây? Làm sao đây?” Cổ Linh Linh thấy cô ta như vậy càng là mất hồn mất vía.
Chính vào lúc này, điện thoại Hàn Nhã Thanh bỗng nhiên vang lên vài tiếng, cô nhìn thấy là cậu ba Dương gửi tới, cô mở tin nhắn, lúc nhìn thấy nội dung, khóe môi cô hung hăng giật giật.
Được rồi, vẫn là cậu ba Dương đủ tuyệt, đủ hung, đủ lợi hại.
Nhưng mà, cách này, cô thích!!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cổ Doanh Doanh càng nôn nóng, cô ta căng da đầu gọi điện thoại cho ba mình.
Điện thoại reo thật lâu bên kia mới bắt máy.
Cổ Doanh Doanh nhanh chóng nói hết chuyện vừa xảy ra.
“Doanh Doanh, ba luôn cho rằng con là một đứa trẻ thông minh, hôm nay sao con lại ngu ngốc như vậy?” Cổ Thanh Bình nghe thấy cô ta nói xong thì cau mày.
“Ba, lời này của ba có ý gì?” Cổ Doanh Doanh không hiểu ý của ông ta.
“Con đó, thật là ngu ngốc, Tào Du và Dương Tầm Chiêu có quan hệ gì? Họ là anh em, hơn nữa Tào Du trước giờ nghe lời Dương Tầm Chiêu nhất, với quan hệ bây giờ của nhà họ Cổ chúng ta và nhà họ Dương, với quan hệ bây giờ của con và Dương Tầm Chiêu, con nói Tào Du sẽ giúp ai?”
“Nhưng mà, con sợ cậu năm Tào sẽ không giúp chúng ta, còn nữa, cậu ba Dương cũng không hẳn sẽ giúp con.” Cổ Doanh Doanh thầm thở ra một hơi, cô ta nói lời này có chút nơm nớp, đối với chuyện của cô ta và Dương Tầm Chiêu, ba không quá rõ ràng.
“Sao có thể chứ? Con và Dương Tầm Chiêu cũng đã xảy ra quan hệ như vậy rồi, hai đứa sẽ kết hôn ngay, nó không giúp con thì giúp ai? Dương Tầm Chiêu giúp con, cậu năm Tào nhất định sẽ giúp con, cho nên, chuyện này con yên tâm đi.” Cổ Thanh Bình phân tích rất đúng, nhưng ông ta lại không biết, tất cả mọi chuyện giữa con gái ông ta và cậu ba Dương đều là giả.
Bờ môi Cổ Doanh Doanh run rẩy, cô ta không dám nói cho ba biết, những chuyện đó thực ra đều là giả.
Cô ta vốn chỉ là lợi dụng ông cụ Dương và bà cụ Dương thiết kế tất cả.
Cho nên, cô ta rõ ràng hơn ai hết, cậu ba Dương tuyệt đối sẽ không giúp cô ta, không chỉ không giúp cô ta, chỉ sợ anh còn tìm cô ta tính sổ.
“Được rồi, ba còn phải họp, con có chuyện gì thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu, với quan hệ bây giờ của các con, con có chuyện gì, cậu ta nhất định sẽ ra mặt giúp con giải quyết.” Cổ Thanh Bình không biết chân tướng nói những lời này vô cùng tự tin, nói xong ông ta cũng dứt khoát cúp điện thoại.
Lúc này, nỗi khổ trong lòng Cổ Doanh Doanh chỉ có mình cô ta biết.
Cô ta nhìn đồng hồ, chỉ còn mười lăm phút nữa là tới thời gian Hàn Nhã Thanh cho cô ta, số tiền quá lớn, nếu ba cũng không giúp cô ta, cô ta thật sự không còn cách nào.
Cổ Doanh Doanh đi tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cô Hàn, có thể ghi nợ một chút không?”
“Xin lỗi, nếu trong thời gian quy định, hai cô Cổ không thể mua vòng ngọc theo mức giá hiện tại, vậy tôi chỉ có thể để cảnh sát xử lý theo pháp luật.” Hàn Nhã Thanh lại trực tiếp cự tuyệt cô ta, không chút thương lượng.
“Hàn Nhã Thanh, cô đừng quá hống hách, cô cho rằng chúng tôi thật sự sợ cô sao? Tôi không tin nhà họ Cổ chúng tôi còn đấu không lại tiện nhân vô dụng, nghèo mạt như cô.” Cổ Linh Linh thấy Hàn Nhã Thanh không cho cô ta mặt mũi như vậy thì tức giận đến mặt mũi vặn vẹo.
Tư Đồ Không khẽ thở dài, nếu Hàn Nhã Thanh thật sự bất tài, không có gì, thì đa số mọi người trên đời sợ là đều nghèo đến ngay cả quần lót cũng không có.
“Cô có thể thử xem.” Hàn Nhã Thanh nhìn cô ta một cái, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, giọng cực kỳ đạm mạc, lại khiến người ta chấn động tận đáy lòng.
Cổ Linh Linh đối diện với ánh mắt cô, sợ đến ngây ngốc!!