Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
CHƯƠNG 638: HÀN NỮ THẦN RA TAY CHẮC CHẮN LÀ LONG TRỜI LỞ ĐẤT (5)
“Linh Linh.” Cổ Doanh Doanh nhìn về phía Cổ Linh Linh, có chút bất mãn hô lên một tiếng.
Lúc này còn cần nói mấy lời thừa thãi với Hàn Nhã Thanh làm gì nữa chứ !
“Chị, chị đừng cản em, em nói có sai đâu, ai chẳng biết Tân Thế Niệm là trung tâm thương mại cao cấp nhất thành phố A này chứ, mỗi một món đồ trong đây đều rất đắt đỏ, thứ người nghèo rớt mùng tơi như Hàn Nhã Thanh làm sao mà mua được, thế nên rõ ràng cô ta cố tính tới đây để trộm đồ mà.” Cổ Linh Linh càng nói càng khó nghe.
Cổ Linh Linh không phải Cổ Doanh Doanh, không có được tâm kế như cô ta.
“Linh Linh, có một số việc nói phải sách mách phải có chứng.” Cổ Doanh Doanh lời này giống như đang phê bình Cổ Linh Linh, nhưng đồng thời cũng nhắc nhở mọi người, chuyện này rốt cuộc cũng phải có chứng cứ mới được.
Mà lúc này, chứng cứ lại ở ngay trên người Hàn Nhã Thanh ! !
“Đơn giản thôi mà, soát người cô ta là được, cô ta trộm vòng ngọc xong vẫn chưa có cơ hội bỏ trốn, nên vòng ngọc chắc chắn còn ở trên người cô ta.” Cổ Linh Linh nghe Cổ Doanh Doanh nói xong, đảo mắt một cái, gấp gáp nói.
“Vừa rồi Hàn Nhã Thanh nói nhân viên bán hàng không có tư cách soát người cô ta, bây giờ cảnh sát đến rồi, hẳn là có tư cách soát rồi đi.” Cổ Linh Linh lúc này chỉ hận không thể trực tiếp xông lên, mở túi của Hàn Nhã Thanh, lấy vòng ngọc ra thôi.
Nhưng mà, cô ta vẫn nhịn xuống.
“Cô Hàn, vòng ngọc có phải cô lấy không?” Cảnh sát nghe Cổ Linh Linh nói vậy, chân mày hơi hơi nhăn lại, trầm giọng hỏi Hàn Nhã Thanh.
“Anh cảnh sát, anh hỏi như thế, cô ta chắc chắn không thừa nhận đâu, các anh cứ trực tiếp soát người cô ta là được mà.” Cổ Linh Linh nghe cảnh sát hỏi như vậy xong, lại nhịn không được hô lên một câu.
“Anh cảnh sát, tôi dám bảo đảm vòng ngọc chắc chắn là do cô ta trộm đấy.” Cổ Linh Linh sợ cảnh sát không tin tưởng, lại bổ sung thêm một câu.
“Cô Cổ muốn dùng cái gì để bảo đảm đây?” Hàn Nhã Thanh vốn dĩ không định để ý đến cô ta, nhưng nghe cô ta nói vậy, khóe miệng lại nhịn không được khẽ cong lên: “Không lẽ cô Cổ biết được nội tình gì?”
Trong lòng Cổ Linh Linh đã hơi hoảng hốt, trên mặt cũng nhiều thêm mấy phần căng thẳng, để che giấu sự căng thẳng của mình, cô ta lại lần nữa hét lớn: “Nếu như vòng ngọc không phải do cô ta trộm, thì tôi sẽ……”
Cổ Linh Linh đang nói thì lại hơi ngập ngừng.
Hàn Nhã Thanh cười như không cười nhìn cô ta: “Cô Cổ nếu đã muốn cược, thì cược cho lớn vào, chứ dễ dàng quá thì còn gì thú vị nữa chứ.”
Lúc Hàn Nhã Thanh nói lời này, trên mặt rõ ràng hiện ra mấy phần trào phúng.
Cổ Linh Linh trộm thở dài một hơi, mắt liếc nhanh qua cái túi Hàn Nhã Thanh đang cầm một cái, sau đó cười nói: “Nếu vòng ngọc không phải là do cô trộm, thì tôi sẽ ăn beep trước mặt mọi người, còn nếu đúng là cô trộm thì cô phải ở trước mặt mọi người ăn beep, Hàn Nhã Thanh, cô có dám cược không?”
Cổ Linh Linh muốn nhìn Hàn Nhã Thanh xấu mặt, Hàn Nhã Thanh xấu mặt bao nhiêu, cô ta càng vui bấy nhiêu.
Dù sao thì vòng ngọc cũng đang ở trong túi của Hàn Nhã Thanh mà, cô ta việc gì phải sợ chứ.
“Được, hy vọng cô Cổ đây nói được làm được, chỉ là lúc này ở đây có nhiều người làm chứng như vậy, tin rằng cô Cổ cũng không định nuốt lời đâu nhỉ.” Khóe miệng Hàn Nhã Thanh rõ ràng nhiều thêm mấy phần ý cười.
Hừ, cô không ngại cho thêm vài tình tiết nhỏ vào trong vở diễn này đâu.
“Được thôi, vậy giờ cô phải để cho cảnh sát soát người trước mặt mọi người.” Cổ Linh Linh thấy Hàn Nhã Thanh đáp ứng thì càng thêm đắc ý, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là lập tức soát người, soát ra được tang chứng vật chứng mới là chuyện chính.
Cổ Doanh Doanh vốn dĩ còn cảm thấy Cổ Linh Linh có chút càn quấy, bây giờ thấy Hàn Nhã Thanh thế mà lại đồng ý, thiếu chút nữa nhịn không được bật cười thành tiếng.
Con nhỏ Hàn Nhã Thanh này đúng là tự tìm đường chết mà, không thể trách cô ta được.
Xem ra, sự việc tiếp theo sẽ càng lúc càng náo nhiệt đây.
Viên cảnh sát nhìn Hàn Nhã Thanh, đi vài bước đến trước mặt cô, có vẻ thật sự định soát người Hàn Nhã Thanh.
Có điều, đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới một trận tiếng bước chân.
Mọi người nghe thấy tiếng chân, đều vô thức quay đầu lại nhìn, sau đó liền thấy mấy người đàn ông mặc Âu phục đi giày da đang tiến về phía này.
Một đoàn năm người, tuy không nhiều, nhưng khí thế phát ra đủ khiến người kinh sợ.
Rất nhiều người đều nhận ra cái người đi trước nhất kia là ai, người nào người nấy sợ đến hít một hơi thật sâu.
Người đi trước nhất ấy chính là Tư Đồ Không ! !
Hàn Nhã Thanh trông thấy Tư Đồ Không thì cũng có chút kinh ngạc, cô không ngờ anh ta lại tự mình ra mặt.
Người vây xem xung quanh đều sôi nổi tự giác nhường ra một con đường, để mấy người Tư Đồ Không đi qua.
“Chị ơi, đây là cậu Tư Đồ đúng không? Trời ơi, đẹp trai quá đi mất !” Cổ Linh Linh tức khắc hóa thân thành hoa si, đầy mặt si mê nhìn Tư Đồ Không, hận không thể dán lên người Tư Đồ Không, đương nhiên, lúc này, không chỉ có mình Cổ Linh Linh, mà rất nhiều cô nàng ở đây cũng đều biến thành hoa si rồi.
Hai mắt Cổ Doanh Doanh cũng đang dán chặt lên người Tư Đồ Không, nhìn đến ngây người, nhìn đến mê mẩn.
Chỉ mình Hàn Nhã Thanh là vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh không chút thay đổi, cô cảm thấy Tư Đồ Không làm sao mà đẹp trai được bằng cậu ba Dương nhà mình được, hừ, kém nhiều là đằng khác ấy ! !
“Tổng, tổng giám đốc, tổng quản lý, sao các ngài lại tới đây vậy?” Vị quản lý vừa rồi ra đây giải quyết sự việc hít một hơi thật sâu, lấy lại được phản ứng thì vội vã chạy tới đón tiếp.
Việc này kinh động đến tổng quản lý thì thôi đi, giờ đến cả tổng giám đốc cũng bị kinh động, tổng giám đốc còn tự mình ra mặt là thế nào?
Ông ta đã làm việc ở trung tâm thương mại này gần mười năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được tổng giám đốc ở trung tâm đấy.
Sự việc lần này nghiêm trọng đến thế cơ à?
Lời quản lý nói đánh thức mấy người Cổ Doanh Doanh, Cổ Linh Linh.
“Chị ơi, chuyện có vẻ càng lúc càng náo nhiệt nhỉ, cậu Tư Đồ, rồi cả tổng quản lý trung tâm thương mại cũng đều đã đến, nhất định là vì việc Hàn Nhã Thanh trộm đồ đây mà, để xem lần này cô ta còn thoát được bằng cách nào nữa.” Cổ Linh Linh cho rằng bọn họ đến là để bắt Hàn Nhã Thanh, nụ cười hưng phấn trên mặt làm sao cũng không giấu đi được: “Hàn Nhã Thanh đúng là nghèo đến mờ mắt, nên mới đến Tân Thế Niệm trộm đồ mà, bị vậy là đáng lắm.”
Cổ Linh Linh dù đã cố hạ thấp giọng, nhưng những lời cô ta nói vẫn bị rất nhiều người nghe được.
Cổ Doanh Doanh lúc này lại cảm thấy có chút kì quặc, một cái vòng ngọc thôi mà, chuyện nhỏ như vậy sao có thể kinh động đến Tư Đồ Không được?
Tư Đồ Không người ta bận rộn tới cỡ nào chứ ! !
Trông thấy Tư Đồ Không xuất hiện, trong lòng Cổ Doanh Doanh nảy lên dự cảm không quá tốt.
Chẳng qua, nghĩ đến chiếc vòng ngọc đang nằm trong túi Hàn Nhã Thanh, rất nhanh sẽ bị người phát giác, Cổ Doanh Doanh lại cảm thấy chẳng việc gì mà phải lo lắng cả.
Tư Đồ Không không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng một bên, một dàn phụ nữ xung quanh càng nhìn anh ta càng thêm chết mê chết mệt.
Cổ Linh Linh nếu không phải còn đang mải lo nghĩ chuyện của Hàn Nhã Thanh, thì e rằng đã hận không thể bổ nhào lên người Tư Đồ Không rồi.
Tổng quản lý không để ý tới vị quản lý nhỏ kia, chỉ liếc mắt nhìn Cổ Linh Linh một cái, có điều cái gì cũng không nói, mà lại đi thẳng đến trước mặt Hàn Nhã Thanh, đưa cho Hàn Nhã Thanh một tập tài liệu.
“Cô Hàn, xin cô ký tên giùm.” Thái độ của tổng quản lý rất nghiêm túc, giọng điệu nghe có vẻ cực kỳ khách khí.
Mọi người trông thấy hành động của tổng quản lý, đều không hiểu ra sao, rốt cuộc là tình huống gì đây?
Tập tài liệu đó là gì? Vì sao lại cần Hàn Nhã Thanh ký tên?