Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
CHƯƠNG 637: HÀN NỮ THẦN RA TAY CHẮC CHẮN LÀ LONG TRỜI LỞ ĐẤT (4)
Gọi điện xong, chị Lưu có chút bất an nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, lại thấy cô đang cầm di động nghịch.
Hàn Nhã Thanh cầm di động, soạn một tin nhắn, nhanh chóng gửi đi.
Cũng không lâu lắm, Hàn Nhã Thanh liền nhận được một tin nhắn, sau khi đọc nội dung, cô ngẩn người, không nhịn được bật cười.
Cái này lợi hại đấy!
Những người khác thấy dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh lúc này đều lấy làm lạ, những người kêu Hàn Nhã Thanh trộm đồ lúc trước đến giờ đều không dám lên tiếng.
Nhưng Cổ Doanh Doanh thì cho rằng Hàn Nhã Thanh không biết trong túi xách của mình có vòng ngọc nên mới trấn định như vậy, mới kiên trì báo cảnh sát.
Chờ đến lúc cảnh sát tới, Hàn Nhã Thanh e là không còn chỗ mà khóc.
Cổ Doanh Doanh nghĩ vậy, khóe môi không nhịn được tràn ra một nụ cười khẩy.
Quản lý nghe chuyện cũng chạy tới hỏi thăm tình huống.
Chị Lưu kể rõ tình hình cho quản lý nghe, anh ta nhíu mày.
“Cô Hàn, hay là cô đến phòng làm việc của tôi, chuyện này chúng ta xử lý riêng.” Quản lý muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, dù sao bọn họ cũng làm ăn, làm lớn chuyện cũng không tốt.
“Không cần, tôi ở đây chờ.” Hàn Nhã Thanh cự tuyệt, thái độ vô cùng kiên định.
Quản lý thấy cô cự tuyệt cũng không tiện nói gì nữa. Có điều anh ta không rời khỏi đây, xảy ra chuyện như vậy, anh ta đương nhiên không thể không quan tâm.
Tốc độ của cảnh sát cũng khá nhanh, chỉ nửa tiếng đã tới nơi.
Người xung quanh thấy cảnh sát tới, tất cả đều tránh ra, đã hơn nửa tiếng mà không ai bỏ đi, trái lại còn tụ tập đông hơn.
Nhiều chuyện là bản tính của con người.
“Là mấy người báo cảnh sát?” Một người cảnh sát chừng bốn mươi tuổi bước vào cửa hàng, cặp mắt nhanh chóng đảo qua mọi người, giọng nói đầy nghiêm khắc.
Một người cảnh sát tầm hai mươi tuổi đi theo sau ông ta.
Cổ Doanh Doanh thấy cảnh sát tới liền không kìm được sự hưng phấn trong lòng, tốt quá, sắp náo nhiệt rồi.
Vừa nãy cô ta vẫn luôn chú ý đến Hàn Nhã Thanh, cô ta chưa phát hiện ra chiếc vòng ở trong túi mình, cho nên hiện giờ cái vòng ngọc kia nhất định vẫn nằm trong túi Hàn Nhã Thanh!
Hàn Nhã Thanh không để cho nhân viên lục soát, kiên trì muốn báo cảnh sát, cảnh sát tới, để xem Hàn Nhã Thanh cự tuyệt thế nào.
“Đúng vậy, là tôi báo cảnh sát.” Chị Lưu đáp lời, vẻ mặt có chút căng thẳng.
“Mất thứ gì vậy?” Cảnh sát đương nhiên phải làm rõ tình hình nên hỏi thẳng.
“Mất một cái vòng ngọc trị giá hơn 60 tỷ.” Lúc chị Lưu nói lời này, đôi mắt không kìm được nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, mặc dù không nói rõ nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
“Tình hình lúc đó thế nào?” Vị cảnh sát cũng liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, thấy cô đang nghiêm túc chơi di động, lông mày ông ta hơi nhíu lại.
Ông ta làm cảnh sát nhiều năm, đã gặp vô số kẻ trộm, đây là lần đầu tiên thấy một kẻ trộm điềm tĩnh, tựa như không có chuyện gì xảy ra như vậy.
“Lúc đó, cô Cổ đến mua vòng ngọc, bọn tôi lấy mấy chiếc ra cho cô ấy xem, trong lúc đấy thì cô Hàn vẫn luôn đứng xem, sau đó chúng tôi liền phát hiện thiếu mất một cái vòng ngọc.” Chị Lưu nói qua tình hình cho cảnh sát.
“Khi ấy trong cửa hàng trừ ba nhân viên chúng tôi, hai tiểu thư nhà họ Cổ và cô Hàn ra thì không có ai khác, mà mấy người chúng tôi vẫn đi cùng cô Cổ…” Chị Lưu suy nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu, câu này rất có trình độ, ý tứ là bọn họ có thể làm chứng cho Cổ Doanh Doanh.
Lúc cảnh sát đối thoại với chị Lưu, Hàn Nhã Thanh vẫn chơi di động, không hề có phản ứng gì, thậm chí đến đầu cũng không buồn nâng lên.
“Cô Hàn, tôi có thể hỏi cô vài câu không?” Cảnh sát quay ra nhìn Hàn Nhã Thanh, ánh mắt thoáng lóe lên, có điều vẫn lên tiếng hỏi.
“Chờ một chút, chờ tôi đánh xong ván này đã.” Hàn Nhã Thanh vẫn không ngẩng đầu, chỉ nhanh chóng đáp lại.
“Cô?” Cảnh sát sửng sốt, hiển nhiên không ngờ ông ta đã chính miệng hỏi mà cô vẫn còn tiếp tục chơi game.
Tình hình này thích hợp để làm vậy ư?
“Cô Hàn, xin cô hãy phối hợp với công việc của chúng tôi, bằng không, chúng tôi sẽ đưa cô về đồn.” Cảnh sát lặng lẽ hít một hơi, giọng nói thoáng chốc biến thành nghiêm khắc.
Hàn Nhã Thanh bấy giờ mới ngẩng đầu, nhìn về phía ông ta, cười cười: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp với cảnh sát.”
Cảnh sát nhìn nụ cười trên gương mặt cô, lại sửng sốt.
“Vậy thì phiền cô Hàn trả lời mấy câu hỏi giúp tôi.” Sắc mặt ông ta thoáng dịu đi.
“Ngài cảnh sát, có thể chờ một lát không?” Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, lại mỉm cười, trong giọng nói cũng mang theo ý cười.
“Chờ cái gì?’ Ông ta hoàn toàn ngẩn ra, tình hình này cô ta còn định chờ cái gì.
“Chờ thêm một chút nữa, rồi ngài sẽ biết.” Hàn Nhã Thanh không hề cố ý không phối hợp với việc điều tra của cảnh sát, mà là vì có tình hình đặc biệt.
Cô cần thêm một chút thời gian.
Cô phải chờ…
“Hàn Nhã Thanh, cô không phải đang cố ý kéo dài thời gian đây chứ?” Cổ Linh Linh không nhịn được tiếp tục nói: “Hàn Nhã Thanh, là cô bảo báo cảnh sát đấy, cảnh sát đến cô lại không phối hợp, không phải cô đang làm chậm trễ thời gian của chúng tôi à?”
“Tôi làm lỡ thời giờ của cô? Tôi bắt cô ở lại đây à?” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Cổ Linh linh, vẻ mặt kia cực kỳ vô tội.
“Lúc đó chúng tôi đều ở đây, mọi chuyện còn chưa tra rõ, chúng tôi đi làm sao được?” Cổ Linh Linh sửng sốt một chút, sau đó phản bác theo bản năng.
“Ý của cô là, các cô cũng đáng nghi, vòng ngọc thực ra là do các cô…” Hàn Nhã Thanh mở tròn hai mắt, vẻ mặt tựa như bừng tỉnh.
“Hàn Nhã Thanh, cô nói bậy bạ gì đó. Chúng tôi sao có thể trộm đồ được? Nhà họ Cổ của chúng tôi không phải nhà họ Hàn các người, đừng nói là sáu mươi tỷ, hay sáu trăm tỷ, chúng tôi cũng mua nổi.” Cổ Linh Linh dù sao cũng có tật giật mình, nghe Hàn Nhã Thanh nói, có chút nóng nảy liền gào lên.
Tình trạng hiện tại của Hàn thị rất nhiều người biết, đều biết cậu ba Dương đã vung rất nhiều tiền để cứu Hàn thị, Hàn thị bây giờ rất đáng giá, nhưng không ai biết hiện giờ chín mươi ba phần trăm cổ phần công ty của Hàn thị đang nằm trong tay Hàn Nhã Thanh, tất cả mọi người đều cho rằng Hàn thị đang thuộc về Dương Tầm Chiêu.
Hiện giờ cậu ba Dương muốn kết hôn với cô Cổ, nhất định không còn quan hệ gì với Hàn Nhã Thanh.
Cho nên, tất cả mọi người đều cho rằng Hàn Nhã Thanh không có tiền, nghĩ rằng Hàn Nhã Thanh rất nghèo.
“Linh Linh, đừng nói lung tung.” Cổ Doanh Doanh lại kéo áo của Cổ Linh Linh.
“Chị, sợ gì chứ, em nói đâu có sai, với tình hình của cô ta bây giờ, đừng nói là 60 tỷ, dù sáu tỷ cô ta cũng không có, Hàn Nhã Thanh đây là nghèo đến mờ mắt, cho nên mới tới đây trộm đồ.” Cổ Linh Linh nghĩ chiếc vòng ngọc do cô ta tự tay bỏ vào túi Hàn Nhã Thanh, chưa từng lấy ra, cho nên cô ta căn bản không sợ.
Cô ta đang chờ xem kịch vui!