Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 485




CHƯƠNG 485: CẬU BA DƯƠNG LÀ BA RUỘT CỦA ĐỨA BÉ (1)

“Nếu Tầm Chiêu chưa biết chuyện này, mà chúng ta nói cho Tầm Chiêu biết thì chuyện này sẽ khá đơn giản, nhưng nếu Tầm Chiêu đã biết thì e là chuyện này sẽ rất phiền phức. Tính tình của Tầm Chiêu ông cũng biết rồi đấy.”

“Hừ, những chuyện khác, tôi có thể để mặc nó, nhưng chuyện này tôi tuyệt đối không thể theo ý nó, cưới một người phụ nữ không thể sinh con, nó là muốn nhà họ Dương chúng ta tuyệt tự sao? Dù có chết tôi cũng không thể chấp nhận chuyện này, nếu nó dám cưới người phụ nữ đó nữa, tôi sẽ chết cho nó xem.” Rõ ràng, lần này ông cụ Dương đã quyết tâm, thậm chí nghĩ đến dùng cái chết uy hiếp Dương Tầm Chiêu.

“Ngay từ đầu tôi đã không thích cô ta, vừa xấu, vừa đần, giờ nhà họ Hàn cũng đã phá sản, phải sớm để Tầm Chiêu chấm dứt với cô ta, chấm dứt hoàn toàn.” Ông cụ Dương nhìn sổ khám bệnh, rất có thành kiến với Hàn Nhã Thanh.

“Giờ tôi sẽ gọi ngay điện thoại cho Tầm Chiêu, bảo nó đừng dây dưa với người phụ nữ đó nữa, còn nữa, bà hãy mau chọn người thích hợp cho Tầm Chiêu, mau chóng để Tầm Chiêu kết hôn.” Chỉ trong thời gian ngắn mà ông cụ Dương đã sắp xếp xong xuôi tất cả.

Trong phòng, Trác Hiểu Lam nghe thấy lời ông cụ thì tay hơi run rẩy, không biết là vì lo lắng, hay vì căng thẳng, hay còn vì gì khác…

Đọc Full tại truyen.one

“Bây giờ mà ông gọi điện thoại cho Tầm Chiêu có phải là quá vội vàng hay không, không bằng chúng ta hãy thăm dò ý của Tầm Chiêu trước rồi hãy nói.” Bà cụ Dương có chút do dự, rõ ràng bà nghĩ sâu xa hơn ông cụ Dương.

“Còn thăm dò cái chết tiệt gì, tôi nói cho bà biết, Tầm Chiêu chắc chắn đã biết việc này, chắc chắn là Tầm Chiêu tìm Hiểu Lam, nếu không tại sao sổ khám bệnh của Hàn Nhã Thanh lại ở chỗ này của Hiểu Lam chứ?” Ông cụ Dương cực kỳ tỉnh táo, phân tích chính xác.

Bà cụ Dương không nói gì thêm, thật ra bà đã từng nghĩ đến điểm này, nếu như vậy, e là chuyện sẽ phiền phức hơn.

“Nhưng, chắc Tầm Chiêu muốn để Hiểu Lam nhìn xem tình hình của Hàn Nhã Thanh còn có thể chữa trị hay không. Sổ khám bệnh này lại ở trên mặt bàn của Hiểu Lam vào lúc này, chứng tỏ Hiểu Lam cũng mới vừa biết kết quả, chắc Tầm Chiêu còn chưa biết kết quả cuối cùng.”

“Nếu Tầm Chiêu còn chưa biết kết quả cuối cùng thì giờ tôi sẽ gọi điện thoại nói cho nó biết, để nó chết tâm.” Ông cụ Dương nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, nhưng lại ngừng lại.

“Bà hãy gọi cho nó đi, chưa chắc nó sẽ tin lời tôi nói. Bà hãy nói cho nó biết bệnh của Hàn Nhã Thanh không thể chữa trị được, nếu nó không chấm dứt hoàn toàn với người phụ nữ đó, nếu nó không kết hôn theo sự sắp xếp của chúng ta thì hãy đợi lo hậu sự của hai người già chúng ta đi.” Ông cụ Dương đưa điện thoại tới trước mặt bà cụ Dương, vẻ mặt có vẻ ác độc.

Có thể thấy, lần này ông cụ chắc chắn không hề nói suông.

Bà cụ Dương nhận điện thoại từ ông cụ, tay khẽ run: “Ông muốn nó mau chóng kết hôn, nhưng chúng ta làm sao có thể tìm ngay được người thích hợp chứ?”

Trước kia bà khá hài lòng với Kiều Thiên Lý, nhưng sau chuyện lần trước, bà đã hoàn toàn gạt bỏ Kiều Thiên Lý rồi.

Bà cụ Dương cũng không muốn ép Dương Tầm Chiêu quá, bà hiểu tính cách Dương Tầm Chiêu, bà sợ đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện trái ngược.

“Dù sao người phụ nữ nào cũng hơn Hàn Nhã Thanh, với điều kiện nhà họ Dương, với điều kiện của Tầm Chiêu, ai mà không muốn gả cho nó chứ. Bà suy nghĩ một chút xem con cái nhà ai dịu dàng ngoan ngoãn, nghe lời một chút là được, chọn lấy một người, để nó kết hôn trước rồi nói.”Bây giờ đối với ông cụ Dương chuyện quan trọng nhất là phải khiến Dương Tầm Chiêu chấm dứt hoàn toàn với Hàn Nhã Thanh, còn Dương Tầm Chiêu cưới ai cũng không quan trọng.

Trong phòng, cơ thể Trác Hiểu Lam có chút giật giật, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.

“Đứa bé Hiểu Lam này sao vẫn chưa trở lại, hay là chúng ta đi về trước đi, sau khi trở về hãy gọi điện cho Tầm Chiêu.” Bà cụ Dương vẫn nghĩ nên từ từ trước, việc này nếu giải quyết quá vội vàng chắc chắn sẽ không mang lại kết quả tốt.

“Bà đang muốn kéo dài thời gian sao, tôi nghe nói nó định quản chuyện của Hàn thị, nếu nó nhúng tay vào chuyện Hàn thị, e là tương lai sẽ không bỏ được người phụ nữ xấu xí kia, bà hãy mau gọi điện thoại cho nó đi.” Làm gì có chuyện ông cụ Dương không nhìn ra tâm tư của bà cụ, ông không muốn việc này dây dưa thêm nữa, càng kéo dài càng không tốt.

Rốt cuộc bà cụ Dương vẫn không lay chuyển được ông cụ, bà nghĩ một chút, rồi lấy điện thoại di động của mình ra gọi cho Dương Tầm Chiêu.

Dương Tầm Chiêu nhanh chóng nhận điện thoại: “Bà nội, có chuyện gì ạ?”

“Tầm Chiêu, bà và ông nội cháu đang ở chỗ Hiểu Lam.” Bà cụ Dương hơi do dự, nên nói rất chậm.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Ánh mắt Dương Tầm Chiêu hơi tối lại, tưởng hai người già có bệnh nặng gì.

“Bà nhìn thấy trên bàn làm viêc của Hiểu Lam có một quyển sổ khám bệnh.”

“Của ai?” Dương Tầm Chiêu hỏi. Lúc này Dương Tầm Chiêu chỉ tưởng là của ông cụ hay bà cụ, căn bản không nghĩ về ai khác.

“Là của Hàn Nhã Thanh.” Bà cụ Dương hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là nói ra.

Dương Tầm Chiêu hơi sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra.

“Cho nên?” Đã hiểu nên tất nhiên Dương Tầm Chiêu cũng hiểu bà cụ gọi điện thoại cho mình là có ý gì, âm thanh của anh hơi khàn đi.

“Trong sổ khám bệnh của Hiểu Lam viết, Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, hơn nữa không thể chữa trị được.” Bà cụ Dương nói nội dung trong sổ khám bệnh ra.

“Cho nên?” Đầu điện thoại kia, Dương Tầm Chiêu khẽ nheo mắt, tay cầm điện thoại hơi siết lại.

Nghe thấy giọng điệu này của anh, bà cụ Dương chợt không biết nói tiếp thế nào.

“Thằng nhóc xấu xa, cháu hãy mau chấm dứt tất cả quan hệ với người phụ nữ đó đi, mau trở về, lập tức kết hôn cho ông.” Ông cụ Dương giật điện thoại từ trong tay bà cụ Dương, trực tiếp hét lên,

“Kết hôn ư, với ai?” Dương Tầm Chiêu nở nụ cười lạnh, thong thả hỏi.

“Bà cháu sẽ chọn cho cháu một người thích hợp, cháu chuẩn bị một chút, mau về nhà kết hôn là được.”

“Nếu cháu không đồng ý thì sao?” Nghe ông cụ nói vậy, ánh mắt Dương Tầm Chiêu trở nên u ám hơn, lạnh lùng hơn.

“Nếu cháu không đáp ứng thì hãy chuẩn bị hậu sự cho ông đi.” Ông cụ Dương hét lên, rõ ràng có ý uy hiếp.

“Được, ông yên tâm, cháu nhất định khiến ông nở mày nở mặt.” Đầu điện thoại kia, Dương Tầm Chiêu đột nhiên bật cười, nhưng tiếng cười rõ ràng hơi lạnh lùng, khiến cho người ta rùng mình.

Sau đó Dương Tầm Chiêu cúp luôn điện thoại.

“Thằng nhóc xấu xa này, nó muốn tôi tức chết đây mà, nó, nó…” Ông cụ Dương tức đến mức không thở được.

“Ông à, hay là việc này cứ từ từ đã, hiện Tầm Chiêu cũng chưa hề nói sẽ tái hôn với Hàn Nhã Thanh, trước tiên chúng ta đừng ép nó kết hôn.” Bà cụ Dương vừa đứng gần, nên cũng nghe thấy lời Dương Tầm Chiêu nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.