CHƯƠNG 1245: CUỐI CÙNG TRÒ VUI CŨNG LÊN SÀN (2)
“Giáo sư Cổ, mời ngài.” Nhưng vào lúc này, Viện trưởng của Bệnh viện số một lại cung kính giơ tay mời, thái độ này của Viện trưởng khiến mọi người giật mình, mà lời nói của Viện trưởng càng khiến lòng người rung động hơn.
Vừa rồi Viện trưởng nói là giáo sư Cổ? Có phải chính là Cổ Vũ hay không?
Chẳng lẽ Cổ Vũ đã đến rồi?
Chẳng lẽ lúc này bệnh viện gọi nhiều người ra như vậy là vì nghênh đón Cổ Vũ?
“Các ông làm trò gì vậy, cản đường tôi rồi, tránh ra, tránh ra.” Ngay sau đó có một giọng nói từ bên ngoài phòng bệnh truyền đến, thái độ hoàn toàn tương phản với Viện trưởng, giọng nói này nghe vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Rõ ràng người đến không thích nghênh đón thế này chút nào, còn ghét bỏ có người cản đường ông ta.
“Giáo sư Cổ, đây chính là phòng bệnh của ông cụ Dương, đến nơi rồi.” Một chủ nhiệm vô cùng kiên nhẫn giải thích, mặc dù tính tình giáo sư Cổ rất kém, giọng điệu cũng không hề tốt, nhưng chủ nhiệm kia vẫn mỉm cười, không thể hiện chút thái độ nào.
Lúc này, bệnh viện bọn họ có thể điều động lãnh đạo nào thì đều điều động hết, ngay cả Viện trưởng của bọn họ cũng đến, cung kính đứng đầu tiên nghênh đón giáo sư Cổ, sao ông ta dám lạnh nhạt.
Đừng nói bây giờ giáo sư Cổ chỉ ghét bỏ bọn họ cản đường đi, cho dù giáo sư Cổ thật sự mắng bọn họ, bọn họ cũng phải chấp nhận, không chỉ vì lãnh đạo của bệnh viện đều ở đây, mà còn vì giáo sư Cổ là thần tượng mà ông ta hâm mộ nhất, ông ta cũng không ngờ mình có thể nhìn thấy giáo sư Cổ ở khoảng cách gần như vậy, chuyện này đủ để ông ta khoác lác trước mặt những bác sĩ khác cả đời.
“Nếu các ông không cản tôi, tôi đã đến từ sớm rồi.” Tiếng nói hùng hổ bên ngoài kia lại vang lên lần nữa, ông ta đang sốt ruột đến thăm đồ đệ, nhưng lại bị những người này cản lại, còn nói cái gì mà muốn dẫn ông ta đi, tất cả đều là làm chậm trễ thời gian của ông ta.
“Đúng, đúng, là chúng tôi sai rồi, mong giáo sư Cổ thứ lỗi.” Chủ nhiệm tiếp tục cười, thái độ vẫn cung kính như cũ, giọng điệu vẫn tốt đến không thể tốt hơn.
“Là chúng tôi làm không tốt, chậm trễ thời gian của giáo sư Cổ.” Viện trưởng cũng tiếp lời vị chủ nhiệm kia mà nói xin lỗi.
Lúc này thái độ của Viện trưởng cũng tốt đến không thể tốt hơn, giáo sư Cổ đến bệnh viện của bọn họ đấy, đây chắc chắn là vinh hạnh của bệnh viện bọn họ.
Chỉ bởi vì chuyện này đã đủ để cho danh tiếng bệnh viện bọn họ tăng cao rồi, đây chính là giáo sư Cổ, là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới y học, bình thường bất kỳ bệnh viện nào cũng không thể mời được giáo sư Cổ.
Những năm này, có bệnh viện nào không muốn mời giáo sư Cổ chứ, vì khiến cho giáo sư Cổ có thể đến bệnh viện mình một chuyến, mấy bệnh viện đã đưa ra cái giá trên trời, nhưng giáo sư Cổ căn bản không thèm để ý.
Đương nhiên cũng có bệnh viện khác muốn khiến cho ông ta hài lòng, đưa ra đủ loại điều kiện.
Nhưng mà, những năm này chưa có bệnh viện nào có thể mời được giáo sư Cổ.
Vì có thể mời được giáo sư Cổ, Viện trưởng của Bệnh viện số một bọn họ cũng đã nghĩ hết biện pháp, nhưng cuối cùng cũng chưa từng mời được giáo sư Cổ.
Bây giờ Viện trưởng không còn hi vọng xa vời như vậy nữa, nhưng tuyệt đối không ngờ hôm nay giáo sư Cổ lại không mời mà đến, hơn nữa còn là đến làm kiểm tra cho bệnh nhân trong bệnh viện của bọn họ.
Chuyện như vậy khiến Viện trưởng khó lòng tưởng tượng, cả người vẫn đang lâng lâng.
Lúc trước cũng có người của bệnh viện bọn họ xem phát sóng trực tiếp liên quan đến ông cụ Dương và thằng nhóc kia, đương nhiên cũng có người biết thằng nhóc gọi điện thoại cho cậu mình, muốn mời cậu hai Trác và giáo sư Cổ đến bệnh viện.
Về sau việc này cũng lan truyền trong bệnh viện, nhưng mà tất cả mọi người đều không coi là thật, so với người ngoài, bác sĩ bọn họ hiểu rõ cậu hai Trác không phải dễ mời, bác sĩ Cổ thì càng không thể nào mời được.
Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, không có người nào có thể mời được bác sĩ Cổ, bởi vì bác sĩ Cổ quả thật là nhân vật khó chiều.
Vì vậy, mọi người cũng chỉ coi như đang xem náo nhiệt mà thôi.
Nhưng, chưa đến nửa tiếng, cậu hai Trác thật sự đến rồi, bọn họ vẫn là nhờ nhìn thấy cậu hai Trác trong phát sóng trực tiếp của ông cụ Dương nên mới biết cậu hai Trác thật sự đến bệnh viện của bọn họ.
Vì vậy có người suy đoán, có phải giáo sư Cổ cũng đến hay không?
Mặc dù Viện trưởng cảm thấy suy nghĩ như vậy quá ngây thơ, không có khả năng, dù sao Viện trưởng cũng biết rõ giáo sư Cổ khó mời đến nhường nào.
Nhưng lỡ như giáo sư Cổ đến thì sao? Lỡ như?
Trước kia Viện trưởng cũ vì mời giáo sư Cổ mà nghĩ mọi biện pháp, hễ có cơ hội nào, hễ có chút khả năng nào, Viện trưởng cũ đều không bỏ qua.
Bây giờ là cơ hội của ông ta, độ khả thi của ông ta cao hơn Viện trưởng cũ rất nhiều.
Dưới tình huống này, nếu đến lúc đó giáo sư Cổ thật sự đến, nếu ông ta không chuẩn bị sẵn sàng trước, đoán chừng sẽ bị Viện trưởng cũ lột da.
Lại nói, dựa vào lực ảnh hưởng của cậu hai Trác trong giới y học, bọn họ cũng đã nên nghênh đón rồi, đây không chỉ là vinh hạnh của bệnh viện bọn họ, mà còn là một tuyên truyền rất tốt cho bệnh viện bọn họ.
Chỉ là lúc trước bọn họ không coi là thật, vì vậy bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
Cho nên, Viện trưởng muốn bắt lấy cơ hội lần này, lỡ như giáo sư Cổ thật sự đến thì sao?
Ông ta chuẩn bị đầy đủ, nếu giáo sư Cổ không đến thì thôi, dù sao để mời giáo sư Cổ đến, Viện trưởng cũ còn chuẩn bị cả mấy chục năm.
Nếu giáo sư Cổ thật sự đến, vậy coi như… Thật ra khi Viện trưởng dẫn người đến cổng bệnh viện nghênh đón, trong lòng chỉ ôm tâm lý may mắn xa vời đó, Viện trưởng cũng không tin giáo sư Cổ sẽ đến thật.
Khoảnh khắc ông ta nhìn thấy giáo sư Cổ đi đến cổng bệnh viện, ông ta còn tưởng rằng mình hoa mắt rồi, ông ta còn cho rằng mình đang nằm mơ, vì mình quá mong muốn giáo sư Cổ đến nên tự sinh ra ảo giác.
Mãi đến khi nghe thấy người bên cạnh ngạc nhiên hô lên, Viện trưởng mới hồi phục tinh thần, ông ta tận mắt nhìn thấy, nên mới thật sự tin tưởng giáo sư Cổ thật sự đến bệnh viện bọn họ, giây phút này trong lòng Viện trưởng kích động không nói lên lời.
Từ cổng bệnh viện đi đến cửa phòng bệnh, tâm trạng Viện trưởng vẫn chưa bình tĩnh lại được, cứ luôn kích động.
“Người đâu? Người đâu?” Giáo sư Cổ cũng không phải là người không nói lý, hơn nữa cũng đã đến bên ngoài phòng bệnh rồi, ông ta có thể gặp mặt người mình tìm rồi.
Chỉ dựa vào giọng điệu này của giáo sư Cổ đã có thể nghe ra sốt ruột của ông ta, ông ta là đang sốt ruột muốn gặp mặt người mình muốn gặp.
Lúc này người mà giáo sư Cổ nói đương nhiên là cậu bạn nhỏ Đường Minh Hạo.
Nhưng những người khác đều cho rằng người mà giáo sư Cổ nói là ông cụ Dương.
“Ông cụ Dương ở trong phòng bệnh này, giáo sư Cổ, mời ngài.” Viện trưởng lại bày ra tư thế mời đầy cung kính, lần này giáo sư Cổ đã đến cửa chính phòng bệnh.
Giờ phút này, cuối cùng người trong phòng bệnh cũng có thể nhìn thấy ông ta rồi.
Trong lúc nhất thời, tất cả phóng viên ở đây đều kinh ngạc, giáo sư Cổ thật sự đến rồi? Thật sự đến rồi?!
Giờ phút này, bình luận trên mạng lại nổ tung lần nữa.
“Giáo sư Cổ thật sự đến rồi, nhìn cảnh tượng này chắc chắn không phải là giả, đây chính là gần như toàn bộ lãnh đạo của bệnh viện ra mặt nghên đón đấy, cũng chỉ có giáo sư Cổ mới có thể có đãi ngộ cao như vậy.”
“Người cậu này lợi hại quá, vậy mà thật sự mời được giáo sư Cổ đến.”
“Bây giờ càng ngày càng tò mò thân phận của người cậu này rồi, rốt cuộc người cậu này là thần thánh phương nào?”
“Chắc chắn người cậu này phải thuộc cấp bậc lão đại, chỉ là không biết lão đại về phương diện nào.”
“Thật sự muốn biết thân phận của người cậu này, rất muốn biết thân phận của người cậu này.”
“Cầu thân phận, cầu thân phận của người cậu này!!!”
“Cầu thân phận của người cậu này!!!”
Sau đó bình luận lại tràn đầy màn hình, đều là cầu xin muốn biết thân phận của người cậu này, không thể không nói người cậu này được nhắc đến cực kỳ nhiều.
“Giáo sư Cổ đến, bệnh viện cử ra tất cả lãnh đạo nghênh đón, vì sao khi cậu hai Trác đến lại không có chút động tĩnh gì chứ?” Có người không nhịn được hỏi một câu.
“Chắc hẳn khi đó lãnh đạo bệnh viện không coi là thật, không ngờ cậu hai Trác sẽ thật sự đến bệnh viện?”
“Đồng ý, nếu cậu hai Trác không xuất hiện, chắc chắn lãnh đạo bệnh viện sẽ không tin chuyện giáo sư Cổ sẽ đến bệnh viện, vì vậy nếu không có cậu hai Trác đi đầu, sẽ không có cảnh tượng hoành tráng nghênh đón giáo sư Cổ bây giờ.”
“Vì vậy là cậu hai Trác dùng chính mình xây cầu cho giáo sư Cổ, rất muốn biết suy nghĩ lúc này của cậu hai Trác.”
Đương nhiên cậu hai Trác sẽ không để ý đến những điều này, ngược lại, từ trước đến giờ cậu hai Trác luôn không thích những chuyện như vậy, đều có thể tránh thì sẽ tránh, khi anh ta đến còn cố ý tránh cửa chính.
Vì vậy lúc này cậu hai Trác đang ôm Đường Minh Hạo nhìn giáo sư Cổ, tâm trạng đặc biệt vui vẻ, giáo sư Cổ đến rồi, trò vui này cũng nên bắt đầu thôi!!!
Hôm nay anh ta ở đây xem náo nhiệt vậy!!!
Nhưng lúc này tâm trạng bà cụ Dương lại không hề tốt, sắc mặt bà cụ Dương thay đổi mấy lần, đôi mắt liên tục lấp lóe, bà cụ Dương thật sự không ngờ cậu của thằng nhóc này lại mời được Cổ Vũ đến.
Lúc trước bà ta vẫn luôn cho rằng thằng nhóc này không mời được Cổ Vũ, vì vậy mới nói chỉ cần Cổ Vũ kiểm tra ra kết quả thì bà ta sẽ không nghi ngờ, bây giờ Cổ Vũ đến rồi…