CHƯƠNG 1092: XẢY RA CHUYỆN LỚN, ANH TA LÀ ĐANG TÌM ĐƯỜNG CHẾT(2)
“Chuyện tình cảm người ngoài cuộc không nên can dự.” Hiện giờ trong lòng Hàn Nhã Thanh cũng rất rối bời, loại tình huống này cô cũng không biết phải nên nói gì với Liễu Ảnh. Nhưng trong lòng cô chắc chắn một điều, cô không muốn Liễu Ảnh đau khổ.
“Xem tình hình trước vậy.” Hàn Nhã Thanh lo lắng bản thân đột nhiên nhúng tay vào sẽ càng làm mọi chuyện trở nên phức tạp. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ làm Liễu Ảnh càng thêm khó xử. Trước đó Tư Đồ Không đã bày tỏ tình cảm với cô ấy, cho nên bây giờ Hàn Nhã Thanh lựa chọn nhìn theo diễn biến của sự việc trước.
“Tôi đồng ý quan điểm của Thanh Thanh, xác thực trong chuyện tình cảm người ngoài cuộc can dự vào sẽ không tốt, chỉ sợ sẽ càng làm mọi chuyện trở nên rối tung mà thôi. Tôi cảm thấy chúng ta nên cho Tư Đồ Không một cơ hội, nói không chừng hai người sẽ có một cái kết tốt đẹp.” Bùi Vũ Ninh là bạn của Tư Đồ Không, vì vậy cô vẫn nên đứng về phía Tư Đồ Không thiên vị một chút.
Hàn Nhã Thanh nghe Bùi Vũ Ninh nói, đôi mắt chợt sáng lên. Hoặc là, trong lòng cô cũng mong chờ chuyện tình cảm này sẽ có một cái kết đẹp, cô hy vọng Liễu Ảnh sẽ được hạnh phúc.
Về Tư Đồ Không, không phải anh ta đang tính kế gì đó chứ? Thật sự không phải muốn trả thù gì đó chứ? Nếu thật là như vậy mà Liễu Ảnh lại không hề biết sự tình thì ngay bây giờ cô sẽ đi nói chuyện này cho Liễu Ảnh, nhưng cô sợ làm như vậy sẽ khiến Liễu Ảnh đau khổ.
Không, đến lúc đó Liễu Ảnh có thể sẽ suy sụp, vì thế nên Hàn Nhã Thanh vẫn quyết định trước không nói cho cô ấy biết.
“Trên đời này không có bức tường nào có thể cản được gió, có thể giấu được một thời gian nhưng không thể giấu được cả một đời.” Sở Bách Hà khẽ thở dài, cô đương nhiên không tán đồng lời nói của Bùi Vũ Ninh.
“Tất nhiên tôi không tán thành cách lừa dối này, nhưng có đôi khi những lời nói dối thiện ý đối với mọi người đều tốt hơn.” Bùi Vũ Ninh là một người thẳng thắn, đối với cô việc lựa chọn cách nói dối để che đậy sự thật vẫn luôn là một việc rất hổ thẹn ghê tởm, nhưng về chuyện này cô cảm thấy không nên mạo hiểm đi vạch trần.
“Bách Hà, cô có từng nghe qua một câu nói này bao giờ chưa?” Bùi Vũ Ninh nhìn Sở Bách Hà, không hiểu ra sao hỏi một câu kỳ lạ.
“Câu gì chứ?” Sở Bách Hà khẽ nhíu mày, mông lung không hiểu.
“Nếu anh lừa em, vậy thì mong anh hãy lừa em cả một đời.” Bùi Vũ Ninh đối với phương diện tình cảm vẫn luôn hơi chậm nhiệt không hiểu rõ lắm. Khó có được lại nói ra một câu tình cảm làm cảm động lòng người như vậy.
Anh Phó ngồi ở một bên không lên tiếng, lúc này ngẩng đầu nhìn Bùi Vũ Ninh, yêu cầu của người con gái này hóa ra lại thấp như vậy?
Lừa cô ấy cả một đời? Cô ấy muốn nói đến Miêu Ngôn sao?
Nghĩ đến loại khả năng này, sắc mặt anh Phó trầm mặc thêm vài phần.
“Lấy năng lực của Tư Đồ Không, chỉ cần anh ta nguyện ý thì hoàn toàn có thể giấu đượccả đời.” Bùi Vũ Ninh xem như cũng hiểu rõ Tư Đồ không, cô tin tưởng anh ta thật sự có khả năng này.
“Vì vậy, chúng ta lựa chọn trước tiên xem biểu hiện của Tư Đồ không, xem sự tình này sẽ phát triển tới đâu.” Bùi Vũ Ninh khi nói câu này vẫn rất lý trí, cũng rất đúng trọng tâm.
“Nếu như cô nói như vậy, ngược lại tôi cũng đồng ý.” Nghe Bùi Vũ Ninh phân tích xong, Sở Bách Hà cũng thay đổi cách nghĩ.
Hàn Nhã Thanh vẫn chỉ nghe mà không nói, một bàn tay cầm chiếc cốc, mím chặt môi không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Thanh Thanh, tớ có thể hiểu tâm trạng lúc này của cậu, câu không muốn lừa dối bạn bè, nhưng cậu lại lo lắng sau khi nói ra sự thật cho cô ấy biết sẽ khiến cô ấy chịu tổn thương.” Bùi Vũ Ninh trông thấy dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh, lúc này không khó để nhận ra tâm tư của cô.
“Chuyện này quả thực rất khó khăn, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ rất mâu thuẫn.” Sở Bách Hà cũng nhìn Hàn Nhã Thanh, khẽ thở dài.
Hàn Nhã Thanh vẫn mím chặt môi không nói gì.
“Thanh Thanh, em làm sao vậy? Đang nghĩ gì à?” Sở Bách Hà lo lắng nhịn không được khẽ đẩy Hàn Nhã Thanh một cái.
Hàn Nhã Thanh đảo mắt nhìn Sở Bách Hà, sau đó chậm rãi nói: “Em đang nghĩ, nếu hiện tại có người nói cho em Dương Tầm Chiêu lừa dối em, tính kế em, thì em sẽ thế nào?”
“Em sẽ làm thế nào?” Ánh mắt Sở Bách Hà sáng lên, lập tức hứng thú: “Chị cảm thấy với tính cách của em, nói không chừng ngay lập tức sẽ đi giết chết Dương Tầm Chiêu.”
“Em nghĩ, em sẽ rất thương tâm, rất khó chịu, cũng rất đau khổ.” Hàn Nhã Thanh khẽ nhắm mắt lại, mặc dù đây chỉ là giả thuyết nhưng chỉ cần nghĩ đến loại khả năng này đã khiến trái tim cô vô cùng đau đớn.
Cũng như, chuyện này đổi thành Liễu Ảnh, cô ấy làm sau chịu đựng được?
“Như lời Vũ Ninh nói, nếu thật sự Tư Đồ không nói dối Liễu Ảnh, em cũng hy vọng Tư Đồ Không có thể nói dối cô ấy cả đời, vĩnh viễn không để Liễu Ảnh phát hiện ra sự thật tàn nhẫn này.” Lúc này, giọng nói Hàn Nhã Thanh trở nên nặng nề hơn nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cô quyết định không lựa chọn nói cho Liễu Ảnh. Cô thật sự không muốn để Liễu Ảnh phải chịu đựng thương tâm, đau khổ như thế.
Bùi Vũ Ninh nhìn Hàn Nhã Thanh ngẩn người, vì vậy không tiếp tục nói nữa.
“Thanh Thanh, nghe ý tứ này của em, chị có thể nhìn ra em đối với cậu ba Dương có tình cảm sâu đậm, không thể rời bỏ cậu ba Dương nữa rồi.” Sở Bách Hà nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói, sắc mặt càng trở nên hưng phấn.
“Phải.” Hàn Nhã Thanh rất nghiêm túc trả lời Sở Bách Hà, cô nhìn ánh mắt Sở Bách Hà lộ rõ vẻ hưng phấn còn mang theo chút đùa giỡn. Phải, cô đã yêu Dương Tầm Chiêu sâu đậm, yêu chính là yêu, không có gì lại không dám thừa nhận.
“Móa! Tôi có thể không ăn cẩu lương này được không?” Sở Bách Hà giật giật khóe môi, vốn dĩ ban đầu trong lòng mang tâm tư muốn đi trêu chọc Hàn Nhã Thanh, ai nào biết cuối cùng lại bị nhét cẩu lương đầy miệng.
“Tự bản thân cô xin, không ăn cũng phải ăn.” Bùi Vũ Ninh nhịn không được bật cười: “Có điều, nếu cậu Ba Dương lúc này ở đây nghe được những lời này, thì không biết sẽ phản ứng như thế nào nha?”
“Nếu cậu ba Dương nghe được thì sẽ kéo Thanh Thanh lên giường, sau đó khiến Thanh Thanh ba ngày ba đêm không xuống nổi giường.” Sở Bách Hà cảm thấy câu nói này một chút cũng không khoa trương phóng đại. Nói không chừng cậu ba Dương làm còn quá mức hơn so với cô nói.
“Lợi hại như thế à?” Bùi Vũ Ninh mở to hai mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Cô quay lại nhìn Hàn Nhã Thanh, nửa thật nửa giả cười cười: “Thanh Thanh, cậu ba Dương thật sự lợi hại như vậy à? Thật sự lợi hại như vậy?”
Khi Bùi Vũ Ninh hỏi điều này, không những mang theo tò mò mà càng có vài phần hưng phấn kỳ lạ. Đặc biệt khi nói đến câu lợi hại kia, ngữ khí rõ ràng không bình thường lắm.
Hàn Nhã Thanh còn chưa trả lời, anh Phó đang ngồi một bên đột nhiên đứng dậy kéo Bùi Vũ Ninh lại, sau đó áp sát gần, ghé vào tai cô nói thầm: “Đừng lo, người đàn ông của em lợi hại hơn.”
“Cắt! Anh chỉ chém gió thôi.” Bùi Vũ Ninh nhất thời không phản ứng kịp, không ý thức được phản bác lại một câu. Nhưng rất rõ ràng, Bùi Vũ Ninh vô cùng chú ý tới cái câu ‘lợi hại’ kia.
“Em có thể thử.” Khóe môi anh Phó rõ ràng nhếch lên cao, giọng nói mơ hồ mang theo mấy phần ý cười.
Sắc mặt Bùi Vũ Ninh bỗng chốc thay đổi, đẩy anh Phó một cái: “Không biết xấu hổ.”
Lúc này Bùi Vũ Ninh cuối cùng cũng kịp phản ứng, đã minh bạch câu nói vừa rồi của anh Phó.
“Anh không được nói bậy bạ, anh không phải người đàn ông của tôi.” Sau khi Bùi Vũ Ninh phản ứng lại được mới lập tức phản bác.
Ngược lại là anh Phó hoàn toàn không bị câu nói này của Bùi Vũ Ninh làm ảnh hưởng tâm trạng, vẻ mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ.
“Em đừng lo lắng, sẽ rất nhanh thôi.” Một lúc sau anh Phó đột nhiên tiến đến gần, lại ghé sát vào tai Bùi Vũ Ninh nói thầm một câu. Anh cảm thấy anh không thể lại tiếp tục sử dụng những thủ đoạn quanh co vòng vèo được, bởi vì Bùi Vũ Ninh đối với phương diện tình cảm quá chậm nhiệt, nếu như anh còn không tiếp cận đến gần cô thì cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được tâm ý của anh.
“Gì chứ?” Bùi Vũ Ninh nhất thời ngẩn ra, theo bản năng nhíu mày lại.
“Đàn ông.” Khóe môi anh càng cong lên rõ ràng, trong giọng nói ấm áp mang theo nụ cười.
“Anh? Anh…” Bùi Vũ Ninh vừa tức giận vừa lo lắng, nhất thời lại không biết nên nói cái gì ở nơi đông người, khuôn mặt ửng đỏ trừng mắt nhìn anh.
“Ai nha nha, hôm nay tôi thật sự sẽ chết vì cẩu lương mất thôi.” Sở Bách Hà cố ý trêu ghẹo nhìn Bùi Vũ Ninh.
“Sở Bách Hà, cô đừng nói lung tung.” Bùi Vũ Ninh đi đến trước mặt Sở Bách Hà, đương nhiên là muốn cách xa anh Phó ra, người đàn ông này quá nham hiểm, không biết xấu hổ. Cô ắt phải đứng xa anh ta mới được.
Sau khi ầm ĩ một hồi, bầu không khí đã bớt căng thẳng đi không ít, mặc dù Hàn Nhã Thanh vẫn còn lo lắng về chuyện của Liễu Ảnh nhưng cô không để lộ tâm trạng ra bên ngoài. Hơn nữa Hàn Nhã Thanh cũng không hy vọng mọi người sẽ lo lắng theo cô, vì vậy không nhắc đến chuyện này nữa.
Buổi tiệc sau đó diễn ra rất thuận lợi, không có xảy ra sự việc nào nữa. Mặc dù thỉnh thoảng Bùi Doanh sẽ dùng ánh mắt thâm độc nguy hiểm nhìn Hàn Nhã Thanh. Nhưng cũng không dám lại gây sự, Trình Nhu Nhu nghe lời Bùi Doanh, hai người sau đó đều yên lặng không có ý định lại làm loạn.
Dĩ nhiên, Trình Nhu Nhu tiếp tục theo mọi người hưởng thụ, vừa say sưa lại thoải mái.
Khi bữa tiệc kết thúc, khách mời đã ra về, Hàn Nhã Thanh, Sở Bách Hà, Bùi Vũ Ninh cũng dự định rời khỏi.
“Mẹ nó! Tình huống gì đây! Đây, đây là muốn tìm chết sao?” Sở Bách Hà đột nhiên kinh sợ hô lên!