Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 1061




CHƯƠNG 1061: YÊU CẦU CỰC KỲ ĐIÊN RỒ (1)

Bùi Vũ Ninh nhìn nụ cười trên mặt Sở Bách Hà, đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.

“Chị yêu cầu Bùi Vũ Ninh em hôn anh Phó bên cạnh em.” Sở Bách Hà chính là loại sợ thiên hạ không loạn, cô ta hiểu rõ dụng ý của Hàn Nhã Thanh, hơn nữa cũng rất tình nguyện đổ thêm dầu vào lửa.

Nhưng mà đề cử này của Sở Bách Hà thật sự quá độc ác mà!

Đối với Sở Bách Hà, nếu muốn chơi, vậy thì chơi lớn, như vậy mới đã!!

“Gì? Gì cơ? Chị nói cái gì?” Bùi Vũ Ninh bối rối, nhất thời giật mình nói lắp, mặc dù lúc cô thấy nụ cười tên mặt Sở Bách Hà thì cũng có dự cảm không tốt lắm, cô nghĩ Sở Bách Hà có thể sẽ chỉnh cô.

Nhưng Bùi Vũ Ninh cũng không nghĩ tới Sở Bách Hà sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.

Sở Bách Hà lại để cô đi hôn người đàn ông mà mình ghét?!

Vậy sao không giết cô luôn đi.

Đôi mắt của anh Phó nhanh chóng lóe lên, anh ta biết dụng ý của Sở Bách Hà khi đề nghị trò chơi này, anh ta cũng biết Sở Bách Hà đưa ra yêu cầu sẽ không để anh ta, cho nên, anh ta cũng không ngại để cho Sở Bách Hà thắng.

Nhưng anh Phó cũng không ngờ rằng Sở Bách Hà lại đưa ra yêu cầu như vậy?

Sở Bách Hà vậy mà lại để cho Bùi Vũ Ninh hôn anh ta?

Niềm vui này đến quá đột ngột, anh ta giật mình, nhưng mà trong lòng của anh Phó nhất định là vui mừng, là phấn khởi.

Yêu cầu như vậy, anh ta đương nhiên sẽ không từ chối!!

Đây là người phụ nữ mà anh ta thích, cho nên đấy chính là chuyện mà anh ta vẫn luôn ước mơ.

Chỉ có kẻ ngu mới đi từ chối.

Khóe môi Hàn Nhã Thanh không ngừng giật giật, quả nhiên Sở Bách Hà thật sự chơi.

Trò chơi này tiếp theo sẽ vô cùng kích thích, đương nhiên, kích thích đối với vị đàn anh kia có thể sẽ là lớn nhất.

“Tôi nói, để em hôn anh Phó bên cạnh em, em không có nghe nhầm.” Sở Bách Hà rất có ‘lòng tốt’ lặp lại một lần nữa cho Bùi Vũ Ninh nghe.

“Sở Bách Hà, chị có ý gì vậy? Sao chị lại đưa ra yêu cầu như vậy?” Bùi Vũ Ninh nghe thấy Sở Bách Hà lặp lại lời nói, cắn chặt răng: “Chị bị điên à?”

“Chị không có bị điên, cũng không có cái ý gì đặc biệt cả, không phải là chơi trò chơi sao? Trước đó chúng ta cũng đã nói rồi, người thắng có thể yêu cầu những người khác làm bất cứ chuyện gì, bây giờ chị thắng, tôi để cho hôn anh Phó, sao nào? Em muốn quỵt nợ sao?” Đây là do Sở Bách Hà thiết kế tốt, sao lại để cho Bùi Vũ Ninh từ chối được.

“Bùi Vũ Ninh, em không chơi nổi sao? Không chấp nhận chịu thua sao? Nói chuyện cũng không thể tính là chơi xấu, cũng đừng để chị xem thường em.” Lúc nay Sở Bách Hà rất rõ ràng là cố ý kích động Bùi Vũ Ninh.

“Đúng, đúng là nói xong rồi, thế nhưng yêu cầu này của chị quá, quá…” Bùi Vũ Ninh nghĩ đến việc cô đi thơm người đàn ông kia, khuôn mặt đều sắp đỏ bừng lên.

Cô còn chưa có từng hôn người đàn ông nào, cho dù cô vẫn luôn thích đàn anh, nhưng cũng chưa từng hôn đàn anh.

“Yêu cầu của chị làm sao? Chị cảm thấy rất tốt, chị thắng, chị có thể ra bất kỳ yêu cầu nào mà chị muốn, chị cảm thấy yêu cầu này rất tốt, vô cùng tốt, cho nên em mau tranh thủ thời gian, đừng có ỷ lại vào câu đùa, cũng đừng lãng phí thời gian.” Sở Bách Hà cắt ngang lời Bùi Vũ Ninh rồi thúc giục Bùi Vũ Ninh.

Trong mắt Sở Bách Hà lúc này tràn đầy hưng phấn, nhanh lên, cô đang chờ xem kịch vui đấy.

“Sở Bách Hà, chị thay đổi yêu cầu khác đi, điều này em không làm được.” Sắc mặt của Bùi Vũ Ninh trầm xuống, yêu cầu này của Sở Bách Hà cô thật sự không làm được.

“Không đổi, yêu cầu này của chị, kiên quyết không đổi, Bùi Vũ Ninh, chúng ta đã nói rõ từ trước rồi, nếu như em chơi xấu thì chính là con chó con.” Sở Bách Hà vất vả lắm mới nghĩ ra được cái ý kiến tuyệt vời này, sao có thể từ bỏ được.

Sở Bách Hà hơi dừng lại, ánh mắt lóe lên, sau đó lại nói tiếp: “Nếu như em chơi xấu thì đưa cho chị ba mươi tỷ, lập tức thanh toán, chị nhận được tiền rồi thì sẽ đổi cái khác, nếu không thì không có bàn bạc gì thêm.”

Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời này của Sở Bách Hà, hơi híp mắt lại, cô biết rõ những năm này Bùi Vũ Ninh nhận rất nhiều nhiệm vụ, lấy năng lực và độ nổi tiếng của Bùi Vũ Ninh bây giờ, tiền thù lao của cô cũng rất cao.

Lần trước Bùi Vũ Ninh lấy cô mười lăm tỷ là thấp nhất.

Qua nhiều năm như vậy, Bùi Vũ Ninh kiếm được rất nhiều tiền, đừng nói là ba mươi tỷ, mấy chục ba mươi tỷ Bùi Vũ Ninh cũng có thể lấy ra được.

Sở Bách Hà giống như là con hồ ly vậy, Hàn Nhã Thanh biết bây giờ Sở Bách Hà đưa ra yêu cầu này, không phải là đòi tiền Bùi Vũ Ninh.

Ngược lại, Sở Bách Hà có thể chắc chắn rằng Bùi Vũ Ninh không bỏ ra được ba mươi tỷ.

Khóe môi Hàn Nhã Thanh lạnh thêm một chút, cô biết tiền của Bùi Vũ Ninh đều đưa cho người đàn anh kia, thế nhưng đã qua nhiều năm như vậy, Bùi Vũ Ninh cũng không có nổi ba mươi tỷ, chuyện như vậy cũng…

Anh Phó hơi sửng sốt, ánh mắt anh ta lại nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, nhìn thấy Bùi Vũ Ninh không có trả lời ngay, đôi mắt anh Phó lập tức lạnh đến cực hạn, Hàn Nhã Thanh có thể nghĩ được thì tất nhiên anh Phó cũng có thể nghĩ được.

Hơn nữa anh Phó cũng hiểu rất rõ Bùi Vũ Ninh, nếu trong tay Bùi Vũ Ninh có nhiều tiền như vậy, nhất định sẽ không do dự chút nào mà đưa cho Sở Bách Hà.

“Như thế nào? Em đưa tiền, hay là làm theo lời chị nói?” Sở Bách Hà nhìn thấy Bùi Vũ Ninh không có trả lời, hơi mất kiên nhẫn thúc giục.

Giờ phút này Sở Bách Hà nhìn như là mất kiên nhẫn với Bùi Vũ Ninh, nhưng thực ra trong lòng Sở Bách Hà bực bội, con mẹ nó, thật sự lại đoán trúng.

Bùi Vũ Ninh thậm chí không bỏ ra được ba mươi tỷ, vậy thằng chó đàn anh còn độc ác hơn cả Chu lột da, vơ vét Bùi Vũ Ninh sạch sành sanh.

Bùi Vũ Ninh rõ ràng lợi hại như vậy, sao những năm này lại không nhìn rõ bộ mặt thật của vị đàn anh kia?

Lẽ nào thật sự là bị tình yêu che mờ mắt sao, không, Bùi Vũ Ninh không phải bị tình yêu che mờ mắt, Bùi Vũ Ninh rõ ràng là bị cứt chó che mờ mắt!!

Tên đàn anh kia chính là đống cứt chó.

“Trong tay em tạm thời không có nhiều tiền như vậy, có thể ghi nợ được không?” Bùi Vũ Ninh âm thầm thở một hơi, thử thương lượng với Sở Bách Hà.

“Không được, không có thương lượng.” Sở Bách Hà cắt ngang lời của Bùi Vũ Ninh, nếu là trước kia thì có thể thương lượng được, thế nhưng bây giờ không có chỗ để thảo luận nữa.

“Chị keo kiệt như vậy sao? Em cũng không có nói là không trả cho chị, nếu không em ghi giấy nợ cho chị…” Bùi Vũ Ninh hơi nhíu mày, cô không ngờ rằng Sở Bách Hà lại cứng rắn từ chối như vậy, thế nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn thử lại lần nữa.

Nếu như đưa tiền thì có thể không cần hôn người đàn ông kia, cô chắc chắn sẽ bằng lòng đưa tiền, đưa bao nhiêu tiền cô cũng bằng lòng, thế nhưng mấu chốt là bây giờ trong tay cô không có nhiều tiền để đưa cho Sở Bách Hà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.