Cô Vợ Tái Sinh Bản Mới

Chương 443: Chap-461+462




Chương 461​

Chương 461: Còn không buông tay

Quan Nguyệt Nhu khóc lóc trở về, điều này khiến cho người “tặng quà” rất bất an, Lý Vĩ Hồng một đêm không ngủ, đều đang nhớ đến chuyện này…

Vì có thể chiếm thêm được chỗ tốt trong dự án phát triển khu kinh tế, ông ta tốn rất nhiều tâm tư muốn làm cho Phong Hành Diễm vui lòng, đưa tiền thì không đủ lòng thành, tặng quà thì sợ không đến được trong đáy lòng, sau cùng nghĩ tới nghĩ lui, chính là đưa phụ nữ…

Đúng lúc Phong Hành Diễm đang ở một mình, tìm một người ở cùng anh, thổi gió bên gối, đây chính là cách làm ổn thỏa nhất, chẳng phải đàn ông dễ nói chuyện nhất là khi ở trên giường ư?

Tuy bên ngoài đều nói Phong Hành Diễm rất yêu thương vợ mình, nhưng đàn ông mà… Ở bên ngoài chơi đùa, chỉ cần không gây họa ở phía sau, ai sẽ coi là thật? Nhưng Phong Hành Diễm lại khiến cho người ông ta đưa đến khóc! Điều này không thể không làm cho ông ta suy nghĩ nhiều, có phải ban ngày, ông ta đã làm gì đắc tội với Phong Hành Diễm không?

Trong lòng Phong Hành Diễm cũng đang cảm thấy rất tức giận, tuy anh biết dụng ý của Lý Vĩ Hồng là muốn làm cho anh vui lòng, hơn nữa nếu đổi thành người đàn ông khác, nói không chừng sẽ nhận lấy, nhưng anh ư? Xin lỗi nhé, đối với người phụ nữ khác, anh không cứng nổi!

Cho nên lúc anh nhìn thấy Lý Vĩ Hồng, anh trực tiếp làm rõ: “Ngài Lý, tôi đến đây để làm việc, những thứ khác, tôi đều không cần, ông hiểu rồi chứ?”

Lý Vĩ Hồng bốn mươi tuổi bất an sờ lên chiếc bụng bia của mình, mỉm cười, cẩn thận hỏi.

“Chuyện đó… Là do… Tối qua không hợp với tâm ý của cậu sao?”

Phong Hành Diễm nhức đầu nhắm mắt lại, nói thẳng: “Tôi không cần những tiếp đón đặc biệt, ông chỉ cần làm tốt việc của mình là được, đương nhiên sẽ không thiếu phần của ông!”

Lý Vĩ Hồng liên tục gật đầu: “Chuyện này tôi biết, tôi hiểu, có ai không biết cậu Phong là người công tư phân minh nhất…”

Nhưng trong lòng ông ta lại nói thầm, chẳng lẽ Phong Hành Diễm thật sự là một Liễu Hạ Huệ? Chỗ tốt nào cũng không cần, đến khi đó, hợp đồng cũng không dễ thương lượng…

Cho nên ông ta lại đi về hỏi Quan Nguyệt Nhu, vẻ mặt nghiêm túc!

“Cô nói, tối hôm qua cậu Phong cho cô ba mươi vạn, là do cô không cần?”

Quan Nguyệt Nhu sợ hãi bất an gật đầu.

Lý Vĩ Hồng lại hỏi: “Cô còn nói cậu ta rõ ràng động tình, chẳng qua là nhẫn nhịn?”

Quan Nguyệt Nhu tiếp tục gật đầu, nghĩ đến tối hôm qua, ánh mắt Phong Hành Diễm nhìn “cô ta”, cô ta dường như còn có thể cảm giác được linh hồn mình run rẩy.

Điều này thật kỳ lạ… Thích cô ta, lại không động vào cô ta?

Lý Vĩ Hồng sờ lên cái cằm béo của mình, bỗng nhiên cười!

Thích người phụ nữ mà ông ta đưa đến, điều này chứng minh Phong Hành Diễm cũng háo sắc giống như những người đàn ông khác, điểm khác biệt duy nhất là anh có sức chịu đựng hơn người khác mà thôi!

Đồng thời cũng nói lên, Phong Hành Diễm người này, tuy còn trẻ nhưng tâm tư vững vàng, sẽ không vì một người phụ nữ mà từ bỏ lợi ích đến tay, loại ý chí kiên định này, sẽ không nhận dụ hoặc, là loại người khó đối phó nhất, chẳng qua… Chỉ cần anh có ý với Quan Nguyệt Nhu là được.

Cho nên ông ta cười híp mắt với Quan Nguyệt Nhu: “Cô cũng thấy cậu Phong là dạng người gì rồi đấy, đẹp trai lịch sự, rồng trong đám người! Tuy cậu ta đã kết hôn, nhưng từ việc cậu ta sẵn lòng cho cô tiền, điều này có thể thấy được, cậu ta có ý tứ với cô, chẳng qua là do ý chí của cậu ta quá kiên định, không muốn nhận hối lộ của tôi, vì thế mới không đụng vào cô, cô… Phải cố gắng thêm. Chỉ cần cô dỗ dành người ta vui vẻ, đừng nói là 30 vạn, tôi cho cô 100 vạn! Hơn nữa, có rất nhiều thiên kim tiểu thư, danh viện đều yêu thích cậu ta! Cô có thể ngủ với cậu ta một lần, đó là vinh hạnh của cô!”

Quan Nguyệt Nhu vừa lúng túng vừa xấu hổ, cúi đầu.

Cô ta cũng không biết vì sao mình phải xấu hổ, nhưng bị Lý Vĩ Hồng công khai niêm yết giá như thế, cô ta lại cảm thấy nhục nhã và quẫn bách, nhưng nghĩ đến người mẹ nằm việc cần tiền để chữa trị, cô ta dùng sức cắn răng!

“Tôi… Tôi sẽ cố gắng!”

Lý Vĩ Hồng gật đầu khen ngợi: “Cô xuống dưới để Tiểu Phương trang điểm một chút, con nhóc như cô, mặc dù đi ra từ nơi hoang vu hẻo lánh, nhưng lại có ưu điểm sạch sẽ, tươi non mọng nước! Trước đó tôi đã từng thấy qua vợ của cậu Phong một lần trên tivi, đúng là một mỹ nhân, chẳng qua đàn ông ấy mà, có đôi khi phải thay đổi khẩu vị, mẫu người tinh khiết động lòng người như cô, phần lớn đàn ông đều muốn ăn cái miệng nhỏ nhắn này của cô!”

Sau khi nói xong, ông ta liếm bờ môi dày của mình, nếu không phải không được xuống tay, một vưu vật như thế, ông ta còn muốn tự mình hưởng thụ.

Quan Nguyệt Nhu bị ánh mắt của Lý Vĩ Hồng dọa sợ, hơn nữa trực giác của phụ nữ lại khiến cho cô ta hiểu được ánh mắt của Lý Vĩ Hồng, cô ta co rúm lại, đồng thời trong lòng hạ quyết tâm.

Nếu như thật sự phải bán mình, cô ta thà rằng bán mình cho người đàn ông kia, mạnh mẽ, anh tuấn, ưu tú hơn tất cả những người đàn ông cô đã từng nhìn thấy cộng lại…

Cô ta biết, nếu như chính mình lên được giường của người đàn ông kia, đời này cô ta khó lòng yêu người khác… Vì thế, nếu như có thể… Cô ta hy vọng mình có thể mang thai con của anh, để quãng đời còn lại còn có thứ để nhớ nhung…

Chờ sau khi cô ta lấy được tiền cho mẹ chữa bệnh, cô ta sẽ cách xa đám người Lý Vĩ Hồng, sau đó nuôi lớn con của bọn họ, không tiếp tục ở lại thành phố Hải Trung.

Mang theo quyết tâm này, cô ta đi đến phòng trang điểm, cùng lúc đó, Phong Hành Diễm và đối tác quyết định dự án, đang chuẩn bị tìm Lý Vĩ Hồng để thảo luận về hiệp nghị giữa bọn họ.

Buổi trưa, người của Phong Hành Diễm lấy hợp đồng ra, Lý Vĩ Hồng nhìn thoáng qua, Phong Hành Diễm người này vẫn rất tốt, giống như anh nói, phần của ông ta một chút cũng thiếu, thế nhưng một miếng bánh kem lớn như thế, có ai không muốn ăn nhiều hơn!

Làm công ty xây dựng hàng đầu trong nước, Phong Hành Diễm chỉ cho ông ta một phần mặt đường như thế, làm sao ông ta cam tâm?

Cho nên ông ta không ký, mà chính là cười nói với Phong Hành Diễm: “Cậu Phong, cậu xem bây giờ là giữa trưa rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?”

Ban đầu vốn dĩ Phong Hành Diễm muốn từ chối, bởi vì anh muốn nhanh chóng làm xong, buổi tối đi máy bay về, chẳng qua giày vò đến trưa, cho dù anh không mệt, nhưng đối tác khác cũng mệt mỏi, cho nên nhận lời mời đi đến khách sạn ăn chút gì đó.

Anh đoán Lý Vĩ Hồng có chuyện muốn nói, mặc dù Lý Vĩ Hồng là tổng giám đốc của một công ty xây dựng hàng đầu trong nước, nhưng công ty dưới tay ông ta cũng có tiếng là ăn bớt, cắt xén nguyên vật liệu.

Đương nhiên… Sửa đường, xây nhà, bắc cầu, nếu không ăn bớt, cắt xén nguyên vật liệu, làm sao kiếm tiền? Chẳng qua ông ta ăn bớt, cắt xén nguyên vật liệu quá nhiều, mặt đường còn có thể qua loa, nhưng các hạng mục kiến trúc khác tuyệt đối không thể giao cho ông ta, anh đã tìm được người phù hợp, đã phái người đi nói chuyện.

Quả nhiên lúc ăn cơm, còn chưa bắt đầu, Lý Vĩ Hồng đã ở ngay trước mặt các đối tác khác cười nói: “Hôm nay bữa cơm này không phải do đầu bếp nấu, mà là do con gái nuôi của tôi nấu! Nguyên liệu được chở thằng từ nông thôn đến đây, cam đoan tươi mới không bị ô nhiễm! Nào nào, mọi người mau nếm thử!”

Một bàn người, ngoại trừ Lý Vĩ Hồng là người nơi này, những người khác đều từ nơi khác bay đến, sau khi Phong Hành Diễm động đũa, bọn họ mới rối rít cầm đũa, sau đó khen mấy câu tượng trưng, dù sao những người như bọn họ, có gì là chưa ăn qua?

Lúc này trong đám người, có người nhận được ám chỉ của Lý Vĩ Hồng, cười nói: “Không biết ngài Lý đây từ khi nào thì lại có người con gái nuôi biết nấu ăn! Ông còn chưa gọi người ra cho chúng tôi gặp một chút à?”

Lý Vĩ Hồng đợi được câu nói này: “Cô con gái nuôi này của tôi rất tốt, đúng lúc bảo con bé ra chào hỏi mọi người, có cơ hội, mọi người nhớ chăm sóc con bé nhiều hơn nhé?”

——————–

Chương 462: Lợi ích và nhân tình

Lý Vĩ Hồng vừa nói xong liền vỗ tay, cô gái trẻ mặc một bộ sườn xám màu trắng xanh đi đến, giây phút này, Phong Hành Diễm có chút hoảng hốt.

Anh đã từng chuẩn bị cho Trăn Trăn một bộ lễ phục bằng sườn xám, khi đó Trăn Trăn của anh rất sắc bén, cho dù là trang phục tượng trưng cho sự dịu dàng của phụ nữ, mặc trên người cô cũng giống như muốn đâm người, giống như một đóa hồng đỏ đầy gai nhọn, lạnh lùng lại xinh đẹp.

Mà bây giờ, cô đạm mạc hơn nhiều, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười, thật giống như băng tuyết trên núi tan ra, một cái nhíu mày, một nụ cười của cô đều khiến người ta say mê, cho dù chỉ im lặng không làm gì cũng khiến cho người ta muốn xé nát sự lạnh lùng đó, chiếm lấy sự mềm mại lại sạch sẽ bên trong cô, đồng thời không cách nào tự kiềm chế, trầm mê trong đó.

Phong Hành Diễm bỗng nhiên cảm thấy mình rất nhớ cô, rõ ràng chỉ mới xa cách hai ngày một đêm…

Quan Nguyệt Nhu thấy Phong Hành Diễm nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đột nhiên dừng lại, giống như là nhìn ngây người vậy, trên mặt cô ta không khỏi hiện lên đỏ ửng, nhịp tim vô thức tăng lên…

Không có người phụ nữ nào sau khi đến gần Phong Hành Diễm sẽ không thích anh! Dù sao anh là người tài giỏi như thế, tuổi còn trẻ, rất có năng lực, giống như kim cương, vừa xuất hiện liền giống như tiêu điểm trong đám người, vĩnh viễn tản ra ánh sáng và nhiệt độ vô hạn, càng đừng nói đến là việc chinh phục một cô gái 18 – 19 tuổi?

Trong lúc Quan Nguyệt Nhu nhìn Phong Hành Diễm, đồng thời, những người khác cũng nhìn chằm chằm cô ta.

Những người ở đây đều là tổng giám đốc, mỗi người trong số bọn họ đều có sự nghiệp thành công, hơn nữa tuổi tác không quá lớn, đều là người có xuất thân tốt, cho nên mới ở độ tuổi này có được thành tựu như thế, tuy bọn họ cộng lại cũng không bằng nhà họ Phong, nhưng đi ngoài vẫn là nhân vật lớn.

Vì thế Quan Nguyệt Nhu vừa đi vào, bọn họ liền biết là có chuyện gì, tâm tư của Lý Vĩ Hồng này thật đúng là không nhỏ, thế mà mang đến một vưu vật như vậy, nhìn xem, dáng vẻ xấu hổ và e lệ này, còn có một đôi mắt trong veo như nước, mặc bộ sườn xám thật giống như nụ hoa còn vương giọt sương sớm, quả đúng là khiến cho người ta đỏ cả mắt…

Thật lâu sau, Phong Hành Diễm mới lấy lại được tinh thần, trong lòng có chút phiền muộn, dù sao người còn ở nơi khác… Xem ra, tối nay anh nhất định phải đi về.

Sau đó anh mới nhận ra cô gái này là ai, đây chẳng phải là “quà” mà hôm qua Lý Vĩ Hồng đưa đến ư? Hôm nay lại lắc mình thay đổi, trở thành con gái nuôi của ông ta? Chuyện này thật đúng là…

Anh cúi đầu cười nhạo một tiếng, không nói tiếp. Lý Vĩ Hồng nhìn thấy thế, vội vàng nói.

“Con gái ngoan, để cha giới thiệu qua cho con biết, người ngồi ở vị trí chủ vị chính là cậu Phong! Chẳng phải con ngưỡng mộ cậu ấy đã lâu sao? Còn không nhanh đi đến mời cậu ấy một ly rượu?”

Sau khi nói xong, ông ta cho người bưng hai ly rượu đến.

Quan Nguyệt Nhu cúi đầu trầm mặc nhận lấy, trên mặt đỏ ửng, có thể nói là màu sắc rung động lòng người nhất, dáng vẻ mềm mại muốn nói lại thôi, chỉ cần là người hơi háo sắc đều hận không thể đưa cô ta đặt lên bàn cơm, ăn tươi nuốt sống!

Đáng tiếc, hôm nay có cậu Phong ở đây, cô gái thuần khiết này không có phần của người khác rồi!

Phong Hành Diễm nhìn cô ta đưa rượu đến trước mặt mình, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Buổi chiều còn có việc, rượu này, tôi không thể uống.”

Lý Vĩ Hồng nghe xong có chút nóng nảy, anh không uống rượu kia, làm sao hoàn thành chuyện tốt?

Có người vội vàng cười nói: “Cậu Phong, cậu cũng quá không nể mặt mũi rồi, cậu không thấy cô gái xinh đẹp này nôn nóng đến mức sắp khóc rồi à? Ha ha ha!”

Phong Hành Diễm nhìn ông ta, thuận thế cười một tiếng: “Ly rượu này, ông thay tôi uống đi!”

Người kia nghe xong, hai mắt sáng lên, ông ta còn chưa nói gì, Lý Vĩ Hồng liền vội vã nói: “Cậu Phong không uống ly rượu này, sao con gái nuôi của tôi dám mời rượu người khác? Tiểu Nhu, còn không mau khuyên cậu Phong uống rượu?”

Dưới áp lực vô hình của Phong Hành Diễm, Quan Nguyệt Nhu gần như không cầm được ly rượu trong tay, cô ta nơm nớp lo sợ nói: “Anh Phong… Mời, mời…”

Phong Hành Diễm nhíu mày: “Tổng giám đốc Vương, hôm nay dạ dày của tôi không thoải mái, ly rượu này, ông thay tôi uống.”

Lý Vĩ Hồng còn muốn nói gì đó, Phong Hành Diễm cười lạnh, đột nhiên nói.

“Trong người không thoải mái, tính tình sẽ trở nên táo bạo, mọi người vui vẻ bàn chuyện làm ăn, sẽ không muốn chọc tôi nổi giận chứ?”

Lời này của anh khiến cả phòng đều yên tĩnh lại, sắc mặt của mọi người khác nhau, ngay cả Lý Vĩ Hồng cũng không dám nói gì nữa.

Không khí trở nên lúng túng, Quan Nguyệt Nhu bị Phong Hành Diễm “từ chối”, thiếu chút nữa đã khóc, vành mắt đỏ lên nhìn anh, quật cường không chịu đi.

Thật lâu sau, Vương Hữu Khai ngồi bên cạnh Phong Hành Diễm mới cười gượng vài tiếng, lớn tiếng nói: “Vẫn là cậu Phong thiên vị cho tôi! Ngay cả mỹ nhân mời rượu đều nhường cho tôi! Nếu đã như thế, tôi xin phép uống trước!”

Sau khi nói xong, ông ta gần như cướp một ly rượu trong tay Quan Nguyệt Nhu, một hơi cạn sạch.

Sau khi ông ta uống xong liền mỉm cười nhìn Quan Nguyệt Nhu, xem như không thấy nước mắt của cô ta, thúc giục: “Cô nhóc, tôi uống xong rồi, sao cô còn đứng yên không nhúc nhích thế?”

Quan Nguyệt Nhu nhìn ông ta, sau đó lại nhìn về phía Phong Hành Diễm, nhưng Phong Hành Diễm cúi đầu uống canh, không nhìn cô ta.

Nếu lần này Lý Vĩ Hồng còn không rõ Phong Hành Diễm đang tức giận, ông ta thật đúng là uổng công lăn lộn trên thương trường nhiều năm như thế. Mắt thấy lập trường của Phong Hành Diễm kiên định, sẽ không bị sắc đẹp dụ hoặc, ông ta lập tức muốn xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cười gượng nói với Quan Nguyệt Nhu: “Còn không nhanh uống đi! Con nhất định phải cho bác Vương mặt mũi!”

Lúc này Quan Nguyệt Nhu mới nhìn về phía Vương Hữu Khai, Vương Hữu Khai hướng về phía cô ta cười một tiếng, lộ ra hàm răng hơi vàng, cơ thể cô ta lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngất.

“Uống đi!” Tất cả mọi người thúc giục, nhìn thấy dáng vẻ con cừu nhỏ nhát gan sợ hãi, quả thật thú vị!

Sau cùng, Quan Nguyệt Nhu thấy Phong Hành Diễm vẫn luôn không nhìn cô ta, cô ta cắn răng, uống hết ly rượu kia.

Bầu không khí cương cứng trên bàn ăn giống như tan đi, một lần nữa khôi phục lại không khí vui vẻ.

Quan Nguyệt Nhu được sắp xếp ngồi ở giữa Phong Hành Diễm và Vương Hữu Khai, mấy lần cô ta muốn dựa vào bên người Phong Hành Diễm, nhưng lại bị Vương Hữu Khai trực tiếp ôm eo kéo về hướng bên kia.

Ở đây có ai không phải hồ ly? Vương Hữu Khai vừa nhìn liền biết Phong Hành Diễm không có hứng thú gì với con cừu nhỏ này, nếu lại để cô ta đâm đầu về phía trước, chỉ sợ bữa cơm này sẽ kết thúc trong không vui, dù sao ông ta rất thích con cừu ngon miệng này, nếu Phong Hành Diễm đã không cần, ông ta còn từ chối thì thật là không tôn trọng.

Mặt Quan Nguyệt Nhu đỏ lên, năm lần bảy lượt giãy dụa đều bị một bàn tay to giữ chặt.

Cô ta dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Phong Hành Diễm, Phong Hành Diễm lại đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên cao gầy ở một bên khác, cô ta chỉ có thể đem ánh mắt dừng trên người Lý Vĩ Hồng, Lý Vĩ Hồng cũng cảm thấy tương đối đáng tiếc, dù sao dáng vẻ thuần khiết, sạch sẽ của Quan Nguyệt Nhu kia, không phải là dễ tìm, Vương Hữu Khai dễ dàng chiếm được món hời như thế, thật đúng là lỗ vốn.

Vương Hữu Khai không cần Lý Vĩ Hồng nói cũng biết cái nhíu mày kia của ông ta là có ý gì, Vương Hữu Khai cười nói: “Ông Lý à, người con gái nuôi này của ông thật thú vị, đúng rồi, miếng đất mà tôi xin bên trên, cuối cùng cũng được phê duyệt! Đây chính là một nơi rất tốt, tôi chuẩn bị xây dựng ở đó một quảng trường, hay là việc này giao cho ông nhé?”

Lý Vĩ Hồng nghe xong, hai mắt sáng lên! Ánh mắt giả bộ như lơ đãng nhìn qua Phong Hành Diễm, sau đó ngay tại chỗ đồng ý.

“Vậy cảm ơn tổng giám đốc Vương!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.