Cô Vợ Tái Sinh Bản Mới

Chương 369: Chap-385+386




Chương 385: Bôi thuốc

Ngày hôm sau, lúc Thương Trăn thức dậy, cảm thấy rất khó chịu, tối hôm qua, cơ thể cô rất mệt mỏi, không nói đến việc đến khuya mới ngủ, hơn nữa lúc tỉnh dậy, cô còn cảm thấy đau lưng, tối hôm qua Phong Hành Diễm coi cô như là kẻ thù để đối xử sao?

Tuy trong đầu cô có rất nhiều suy nghĩ, nhưng Thương Trăn vẫn luôn giữ gương mặt lạnh, chỉ có người thân thiết mới phát hiện ra cô khác thường.

Lý Uyển Oánh nhìn thấy Thương Trăn có dáng vẻ mệt mỏi liền hỏi: “Tối hôm qua con ngủ không ngon sao? Nhìn qua có vẻ như con không có tinh thần!”

Thương Trăn gật đầu: “… Con mơ thấy ác mộng.”

“Ồ…” Lý Uyển Oánh gật đầu, sau đó lẩm bẩm: “Tuổi trẻ thật tốt, buổi tối ngủ không ngon, làn da lại giống như được tưới nhuần, thật hâm mộ!”

Thương Trăn nghe được, chỉ hận không thể nghe thấy… Thật sự là có nỗi khổ không nói được!

May mắn hôm qua cô châm cho mình hai cái, tránh cho mang thai, nếu không thì càng khổ, nhất định là do nửa cốc sữa kia làm hại, mới khiến cho cô làm ra chuyện trái với lý trí như thế.

Lúc Lý Uyển Oánh nhìn thấy Phong Hành Diễm liền giật mình: “Hành Diễm, con cũng ngủ không ngon à?”

Trong tròng mắt của Phong Hành Diễm tràn đầy tơ máu, sắc mặt rất khó coi, rõ ràng là một đêm không ngủ.

Nhìn thấy người mẹ bị bệnh của mình, vẻ mặt của Phong Hành Diễm hơi kỳ lạ, nhưng anh là một người đàn ông, sao có thể so đo với mẹ mình?

Cho nên, anh buồn bực nói: “Vâng, con hơi mất ngủ, không sao đâu.”

Lý Uyển Oánh kỳ quái nghĩ, sao tối hôm qua cả hai đều ngủ không ngon? Chẳng lẽ là tâm linh tương thông?

Chờ đến lúc ăn sáng, cách một chiếc bàn, Phong Hành Diễm nhìn về phía Thương Trăn, ánh mắt ai oán, giống như hôm qua, người bị bắt nạt là anh.

Trong lòng Thương Trăn rất giận! Tối hôm qua cô vất vả như thế, anh còn ủy khuất như thế là sao? Loại tật xấu này, nhất định không thể thành thói quen.

Lý Uyển Oánh thấy người đến đông đủ, khẽ ho một tiếng nói: “Trăn Trăn, hôm nay con có đến bệnh viện không?”

Thương Trăn gật đầu, sắc mặt Phong Hành Diễm lại càng khó coi hơn, dùng sức đâm nĩa vào thức ăn trước mặt mình, trong lòng nghĩ thầm, đến khi nào thì Trăn Trăn mới có thể cùng anh đi đến công ty? Lúc làm việc được nhìn thấy cô, tinh thần của anh nhất định được tăng lên 100 lần!

Lý Uyển Oánh vội vàng nói với Phong Hành Diễm: “Hành Diễm, con chờ một lát, đừng vội đến công ty, mẹ có chuyện muốn nói với con!”

Trong lòng Thương Trăn giật mình, lúc này cô hơi sợ hãi Lý Uyển Oánh không cẩn thận nói ra chân tướng, nếu không, lấy dáng vẻ như lang như hổ tối qua của Phong Hành Diễm, cô không dám về nữa!

Cho nên, ánh mắt cô mong chờ nhìn Phong Hành Diễm, hy vọng hôm nay anh có việc bận, lập tức đi ngay.

Nhưng Phong Hành Diễm lại phụ lòng mong mỏi của cô, anh gật đầu: “Vâng ạ.”

Cho nên Lý Uyển Oánh rất hài lòng, nói với người làm đứng bên cạnh: “Đi xem ông Nghiêm đã dậy chưa, đợi lát nữa tôi có chuyện muốn làm phiền ông ấy.”

Người làm vội vàng rời đi, Thương Trăn có chút đứng ngồi không yên, cô vẫn rút lui trước thì tốt hơn, nếu không, đợi một lúc nữa, cục diện mất khống chế, chỉ sợ cô chạy không thoát.

“Con ăn xong rồi.”

“Hả? Con ăn ít như thế?”

“Ăn thêm một chút!”

Lý Uyển Oánh và Phong Hành Diễm đồng thời nói, Phong Hành Diễm nghĩ, tối hôm qua cô vất vả như thế, sao có thể không bồi bổ cho tốt?

Thương Trăn xua tay nói: “Tối hôm qua con ngủ không ngon, cho nên không có khẩu vị, con đi trước.”

Lúc này, Lý Uyển Oánh mới gật đầu: “Con đến bệnh viện, nếu đói bụng thì ăn thêm gì đấy.”

“Vâng, con biết rồi.”

Sau khi nói xong, Thương Trăn đứng lên đi thay quần áo.

Nhưng… Quần áo của cô đều ở trong phòng Phong Hành Diễm, thật đúng là, mỗi lần cô muốn trốn đi, chắc chắn sẽ có đủ loại chuyện khiến cô và Phong Hành Diễm dây dưa một chỗ, cô muốn đổi một phòng, đã lâu như thế còn không xong.

Cô chấp nhận số phận đi vào thay quần áo, dù sao Phong Hành Diễm còn đang ăn sáng, chỉ cần động tác của cô nhanh…

Phong Hành Diễm nhìn thấy Thương Trăn lên lầu, hai mắt sáng lên, buông nĩa xuống: “Con cũng ăn xong rồi.”

Lý Uyển Oánh tức giận nhìn anh: “Không được! Con là đàn ông, sao có thể ăn ít như thế? Đừng cho là mẹ không biết con đang suy nghĩ gì, không cho đi!”

Phong Hành Diễm dùng ánh mắt lên án bà ấy, trong đôi mắt tím đều là bất mãn!

“Mẹ! Phản ứng này của mẹ rất kỳ lạ! Chẳng lẽ mẹ không muốn con và Trăn Trăn giao lưu tình cảm sao? Hơn nữa, con đã đem thời gian buổi tối của Trăn Trăn cho mẹ mượn, ban ngày cô ấy phải ra ngoài, chẳng lẽ mẹ không thể cho con một chút thời gian nào à? Hay là mẹ lại có chủ ý gì kỳ quái?”

Phong Hành Diễm nghi ngờ nhìn bà ấy.

“Mẹ đâu có!” Lý Uyển Oánh chột dạ, vội vàng phản bác: “Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho hai đứa…”

Chẳng qua bà ấy cảm thấy Phong Hành Diễm nói không sai, Trăn Trăn ra ngoài cả một ngày, buổi tối còn ngủ chung với bà ấy, nghĩ như thế, hình như con trai mình có hơi đáng thương, cho nên bà ấy sửa lại.

“Được rồi, con có thể đi lên, nhưng không cho phép con làm gì, hiểu không? Tối hôm qua Trăn Trăn ngủ không ngon, con đừng làm phiền con bé.”

Phong Hành Diễm hừ một tiếng: “Người không biết còn cho rằng Trăn Trăn mới là con ruột của mẹ!”

Sau khi nói xong, không đợi Lý Uyển Oánh tức giận, anh vội vã lên lầu.

Thương Trăn lựa chọn xong quần áo, nhưng lúc đang cởi được một nửa liền nghe thấy tiếng cửa mở, cô rõ ràng đã khóa trái!

Chẳng qua khóa cửa nhà họ Phong đều mở bằng vân tay, Phong Hành Diễm có được quyền hạn tối cao, nói cách khác, anh có thể đến bất kỳ chỗ nào của nhà họ Phong.

Thương Trăn hoảng hốt quay người đi, tối hôm qua để lại dấu vết trên lưng rất rõ ràng, Phong Hành Diễm nhìn thấy, hơi thở của anh hơi chậm lại, thật kỳ lạ, tối hôm qua… Anh có dùng sức ư? Nhìn thê thảm như thế? Khiến anh đau lòng…

“Anh ra ngoài đi!”

Phong Hành Diễm nghe thấy giọng nói hoảng hốt của cô, lắc đầu.

“Anh bôi thuốc cho em.”

Thương Trăn vừa định nói không cần, Phong Hành Diễm liền đi lấy thuốc, Thương Trăn vội vàng mặc quần áo, nhưng một giây sau, cô đã bị người ta ôm từ phía sau.

“Được rồi, chúng ta đều nhìn thấy hết của nhau rồi, làm sao em còn xấu hổ như thế? Anh chỉ bôi thuốc cho em, không động vào em.”

Nhưng anh nói như thế, Thương Trăn hoàn toàn không tin! Tối hôm qua, Phong Hành Diễm chính là từ phía sau ôm cô như thế, không cho cô cơ hội phản kháng, muốn làm gì thì làm, cho nên anh ôm như vậy, Thương Trăn liền muốn chạy.

Phong Hành Diễm vỗ lên mông cô một cái: “Em đừng nhúc nhích.”

Hơi thở nóng rực phả vào vành tai cô, giọng nói khàn khàn của anh mang theo ý cười: “Nếu em còn động đậy, anh sẽ không chắc là chỉ bôi thuốc…”

Anh nói như thế, Thương Trăn lập tức không dám cử động nữa, cô không nghĩ đến, chính mình lại có một ngày bị Phong Hành Diễm ăn sít sao như thế.

“Ngoan…”

Thấy cô thành thật, Phong Hành Diễm nhìn gương mặt ửng hồng của cô, mập mờ nói, trong nháy mắt mặt Thương Trăn càng đỏ hơn.

“Chỉ bôi thuốc!”

Phong Hành Diễm gật đầu: “Vậy em phải ngoan mới được.”

Thương Trăn bị anh ôm vào trong ngực, cả người giống như bị bỏng, hiên ngang lẫm liệt nói: “Đến đi! Em còn phải ra ngoài, anh nhanh lên.”

Ánh mắt Phong Hành Diễm tối sầm lại, cọ lên mặt cô: “Em nói như thế, anh cảm giác là đang mời gọi… Nhưng muốn anh nhanh, anh không nhanh được.”

“Phong Hành Diễm!” Thương Trăn nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nghiêm túc cho em!”

Chương 386​

Chương 386: Phải nhớ đến anh đấy

“Như thế nào là nghiêm túc?”

Phong Hành Diễm bế Thương Trăn lên từ phía sau, lúc hai chân cô rời khỏi mặt đất, Thương Trăn kêu lên một tiếng, vốn dĩ cô đã mặc chân váy lên, lúc này lại bị trượt xuống, ngoại trừ đồ lót, cô hoàn toàn không mặc gì.

“Phong Hành Diễm! Anh, anh dám!” Lúc Thương Trăn bị Phong Hành Diễm đặt lên giường vẫn còn đang giãy dụa, Phong Hành Diễm đột nhiên nhỏ giọng nói.

“Có phải em cố ý đúng không?”

Trên gương mặt tuấn tú của anh là vẻ ẩn nhẫn: “Em biết rõ anh không kháng cự được sức hấp dẫn của em, nhưng em còn ở dưới người anh không ngừng xoay trái xoay phải.”

Thương Trăn không có cách nào, đành phải nói: “Anh không thể đụng vào em!”

“Vì sao?”

“Bởi vì… Bởi vì… Hình như nơi đó của em bị thương rồi!”

Cô nói như thế, Phong Hành Diễm liền lo lắng.

“Bị thương rồi? Sao em không nói sớm!”

Sau khi nói xong, anh muốn cởi quần lót của cô ra, Thương Trăn thề sống chết bảo vệ quần của mình: “Em bôi thuốc, em bôi thuốc lên nơi đó rồi.”

Phong Hành Diễm hơi nhíu mày, lúc này mới không cậy mạnh lấn đến.

“Em… Em tự mình bôi thuốc?” Trong đầu của anh hiện ra hình ảnh kiều diễm, sau đó cảm thấy đáng tiếc vì mình không tận mắt thấy.

“Đúng, cho nên không cần anh quan tâm, em tự làm được… Á!”

Thương Trăn bị Phong Hành Diễm lật người cô lại, hướng lên trên, sau đó anh lập tức đến gần, một tay chống ở bên cạnh cô, một tay khác giữ lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Trăn Trăn, anh nghĩ đến bây giờ em còn chưa hiểu được chúng ta có quan hệ gì.”

“Chúng ta…” Bọn họ có quan hệ như thế nào?

“Anh cho rằng em đã hiểu!” Phong Hành Diễm nhéo cằm cô, giọng điệu tràn đầy cưng chiều và bất đắc dĩ: “Dường như em căn bản không nghĩ đến phương diện này, hoặc là nói, bảo bối, em đang giả ngốc?”

Mái tóc dài của Thương Trăn xõa trên giường, cô chớp mắt nhìn Phong Hành Diễm, còn Phong Hành Diễm thì lại nở một nụ cười xấu xa, nụ cười kia khiến cô hãi hùng khiếp vía.

“Em… Không giả ngốc…”

“Thật sao?” Phong Hành Diễm hơi nhướng mày: “Vậy em nói xem, chúng ta có quan hệ gì?”

Thương Trăn không nói.

Phong Hành Diễm cười, đến gần cô hơn, nghiêm túc nói cho cô biết: “Chúng ta đã quen biết hai mươi năm, em là vị hôn thê của anh, ngay cả chuyện thân mật nhất, chúng ta đều đã làm, vì sao em còn có dáng vẻ phân rõ giới hạn với anh? Em cảm thấy có thể sao?”

Thương Trăn rụt cổ lại, anh cười một tiếng cũng khiến cho cô cảm thấy lông tơ trên sống lưng dựng thẳng lên, cảm giác bất an, hơn nữa lúc anh đến gần, cô thế mà lại có cảm giác trái tim nhỏ của mình đập thình thịch, chuyện này… Nhất định là do hậu di chứng của buổi tối hôm qua!”

“Anh nói sẽ cho em thời gian!”

Vào lúc sống còn, Thương Trăn đưa hai tay chống lên ngực anh, giọng điệu lên án: “Anh… Nói sẽ không ép em!”

Trong mắt Phong Hành Diễm lóe lên ánh sáng phức tạp, ngón tay trêu đùa một lọn tóc của Thương Trăn, chăm chú nhìn cô.

“Đúng, anh nói sẽ cho em thời gian.”

Anh lại cười, nhưng so với trước đó thì nặng nề hơn nhiều.

Anh khẽ liếm lên tai cô một cái, cảm nhận được cơ thể cô run lên, anh khẽ cười một tiếng: “Nhưng em đã đồng ý sẽ không để anh chờ quá lâu?”

Thương Trăn còn chưa trả lời, Phong Hành Diễm đã cường thế bổ sung, giọng điệu hung ác: “Hơn nữa, anh sẽ không chấp nhận bất kỳ một đáp án không tốt nào!”

Đây khác độc tài ở chỗ nào?

Thương Trăn có chút không cam lòng nghĩ, nhưng lại cảm thấy, kéo dài được đến đâu thì hay đến đó, trong lòng cô có cảm giác với Phong Hành Diễm, nhưng khúc mắc không phải là một sớm, một chiều liền có thể giải quyết, cho nên kéo dài lâu thêm một chút rồi nói!

Thấy dáng vẻ lùi bước của Thương Trăn, trong lòng Phong Hành Diễm chua xót, đến khi nào anh mới có thể giống như các cặp vợ chồng khác, tâm linh tương thông, bên nhau ngọt ngào?

Đến khi nào thì Trăn Trăn mới hoàn toàn buông bỏ thành kiến với anh xuống, giống như những người vợ khác, nũng nịu với anh, xem anh là chỗ dựa?

“Em đó…”

Phong Hành Diễm sờ lên má cô: “Em xoay qua chỗ khác, anh bôi thuốc cho em.”

Lần này Thương Trăn rất ngoan ngoãn xoay người qua chỗ khác, phía sau cô có dấu tay và dấu hôn, điều này đã nói rõ tối hôm qua Phong Hành Diễm có bao nhiêu điên cuồng, tuy đã khống chế một phần sức lực, nhưng vẫn để lại dấu vết trên người cô.

Phong Hành Diễm lấy một lọ thuốc mỡ ra bôi cho cô, sau khi bôi xong, anh còn xoa lên trên đó, dưới nhiệt độ của lòng bàn tay và lực độ, thuốc dần dần tan ra, những nơi được anh xoa qua đều ấm áp, thoải mái, khiến cho Thương Trăn thở ra một hơi.

“Trăn Trăn, khi nào thì em đi một chuyến đến tổng công ty với anh?”

Một lúc sau, Thương Trăn mới trầm thấp trả lời: “Vì sao phải đến tổng công ty?”

Phong Hành Diễm trầm giọng nói: “Để bọn họ gặp qua em.” Vợ tương lai của tổng giám đốc.

Thương Trăn khẽ lắc đầu: “Em… Không thích có quá nhiều người.”

Hiện tại, Thương Trăn biểu đạt ra suy nghĩ của mình trực tiếp hơn trước rất nhiều, cô đơn độc một mình quá lâu, Thương Trăn dần dần không thích nơi có quá nhiều người.

Phong Hành Diễm nheo mắt lại: “Tô Vi nói, em nên tiếp xúc với nhiều người.”

Lần này, Thương Trăn không nói chuyện, bởi vì từ sau khi cô xác định tâm lý của mình có vấn đề, cô không muốn bỏ mặc chính mình, nhất là khi những kẻ thù đó đều chết hết, cô hẳn là nên sống một cách khỏe mạnh.

Thương Trăn trầm mặc liền đại biểu cho đồng ý, Phong Hành Diễm hơi vui vẻ, thấy cô thoải mái nhắm mắt lại, anh càng ra sức xoa cho cô, giống như chỉ cần cô thích, anh đều nguyện ý làm cho cô.

“Làm sao anh lại thích em như thế?”

Sau cùng, Phong Hành Diễm cảm thán một câu, đặt một nụ hôn lên phần lưng trắng nõn của cô, cơ thể Thương Trăn run lên.

“Em cũng cảm thấy thật kỳ lạ…”

Cô rầu rĩ nói: “Trước kia anh rõ ràng không thích em.”

“Đại khái lúc đó anh bị mù!” Anh nửa đùa nửa thật, nghiêm túc nói.

Chờ bôi thuốc cho bên trên xong, anh mặc quần áo cho Thương Trăn.

“Em tự làm được.”

Gương mặt Thương Trăn vẫn lạnh lùng, nhưng trên mặt vẫn vô thức đỏ lên, nhìn qua giống như đang cậy mạnh.

Phong Hành Diễm ngăn cô lại, uy hiếp nhìn cô: “Em lại không ngoan đúng không?”

Lúc này, Thương Trăn mới ngượng ngùng thu tay lại, mặc cho Phong Hành Diễm loay hoay cô giống như búp bê, mặc quần áo cho cô.

Thương Trăn rất xấu hổ, cả người đều biến thành màu hồng, lúc Phong Hành Diễm đi tới đi lui, bận rộn chọn quần áo, đồ trang sức cho cô, sau đó cẩn thận giúp cô mặc vào, Thương Trăn lại một lần nữa cảm nhận được loại cảm giác được người che chở…

Sau cùng, lúc Phong Hành Diễm muốn đi giày cho cô, Thương Trăn thật sự giật nảy mình! Bởi vì cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Phong Hành Diễm quỳ xuống, mặc dù là quỳ một gối, nhưng vẫn đủ khiến cho cô khiếp sợ.

“Việc này em tự làm được.”

Phong Hành Diễm cố chấp nắm lấy chân cô trong tay, đôi môi mỏng hơi nhếch lên.

“Không có gì phải xấu hổ, nếu như em đồng ý, anh sẵn lòng đi giày cho em cả đời.”

Sau khi nói xong, anh nhẹ nhàng đi giày vào chân cho cô.

Thương Trăn nhìn anh cúi đầu tỉ mỉ cài dây giày cho cô, không khỏi thở dài.

Chuyện cũ giống như nằm mơ, xen lẫn trong hiện thực, cô có thể yêu như trước kia được sao?

Sau khi đi giày xong, Phong Hành Diễm đứng dậy, lúc cô hơi buông tầm mắt xuống, anh nghiêng người hôn lên mặt cô, lông mi dài buông xuống, hơi run rẩy.

“Trăn Trăn, anh yêu em, phải nhớ đến anh đấy.”

——————–


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.