Trên đời này điều khiến người ta lúng túng nhất, khiến người ta dễ hiểu lầm nhất chính là tôi cảm thấy anh thích tôi.
Lê Nhất Ninh vừa nghĩ tới khả năng “tôi cảm thấy” này thì cô không dám suy đoán lung tung nữa.
Nhưng mỗi lần bị Trương Nhã và Giản Viên Viên nói như vậy, cô lại cảm thấy không đúng.
Cô chẳng phải là Lê xinh đẹp sao, Hoắc Thâm thích cô cũng là chuyện rất bình thường mà, tuy Hoắc Thâm lạnh lùng nhưng từ sau khi biết Hoắäc Thâm không phải không được....... Lê Nhất Ninh luôn cảm thấy có lẽ anh cũng sẽ thích một ai đó.
Hơn nữa nói gần đây nhất...... đúng là anh có sự thay đổi rất lớn.
Tuy không tính là đặc biệt rõ ràng, nhưng thật sự có. Trong phút chốc, cô bỗng sinh do dự.
Cô quay đầu, con ngươi sáng ngời nhìn hai người họ: “Các cậu xác định?”
Giản Viên Viên vui vẻ: “Cậu là không tin đúng không? Cậu đâu phải là người không có lòng tự tin.”
“Không phải là vấn đề tự tin hay không tự tin.” Cô mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trước giờ Hoắc Thâm chưa từng nói bao giờ.”
Hai người: “. Ồ, cho nên vấn đề của cậu chính là để bụng chuyện Hoắc Thâm chưa từng nói thích cậu?” Lê Nhất Ninh không lên tiếng.
Trương Nhã nghe xong thì nổi giận: “Anh ấy không nói thì cô nói đi, lại nói bây giờ Hoắc Thâm không thích cô, cô câu dẫn anh ấy một cái bảo đảm thích ngay thôi.”
Cô nhìn người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ trước mặt: “Với vóc người này của cô, đàn ông sẽ nghiện ấy mà.”
Lê Nhất Ninh: “?? ”
Không phải, đề tài sao bỗng phát triển lệch hướng rồi chứ.
Quả nhiên nói chuyện với người thành niên thì thắng xe không nổi mà.
Giản Viên Viên giục cô: “Cậu thử nghiệm một chút đi mà.
“Thử nghiệm cái gì.”
Trương Nhã chớp mắt: “Cô thử xem cô đăng những tấm ảnh này lên vòng bạn bè, anh Hoắc Thâm có tới tìm cô không.”
Lê Nhất Ninh: “......"
Giản Viên Viên cầm điện thoại lên: “Cậu không thử vậy mình tới đấy.”
Lê Nhất Ninh nghẹn một cái.
“Đừng, mình đăng một bài trên weibo là được.”
Hai mươi phút sau, Hoắc Thâm nhận được thông báo nhắc nhở bà xã nhà anh vừa đăng weibo mới.
Lê Nhất Ninh V: Coi như là phúc lợi của hai trăm vạn fan? [Hình ảnh * 9].
Cô đăng chín bức ảnh, mỗi một bức đều xinh đẹp. động lòng người.
Có bức cô mặc một chiếc váy đỏ đứng trong rừng cây, phía sau là sương trắng bao phủ, cô đứng ngay dưới nhánh cây, da trắng như sứ, mái tóc xoăn dài tự nhiên rơi xuống, mắt long lanh như nước mùa thu, eo mảnh chân dài xinh đẹp đến mức khiến lòng người xao động.
Còn có với chỉ một bộ quần áo đơn giản nhưng mỗi bức ảnh đều xinh đẹp khiến người ta dời không nổi mắt.
Mà trong đó, lộ liễu hơn là một bức ảnh bơi lội thu hút người ta chú ý nhất.
Tóc cô ẩm ướt đứng bên hồ nước nóng, nửa người trên dùng khăn tắm quấn chặt lại chỉ để trần hai chân đứng trên đất lộ ra đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng, khóe môi cong lên, mắt long lanh như sao trời.
Nhưng lai chính cái cảm giác 'khó nói lên lời đó là khiến người ta càng cảm thấy tò mò nhất.
Anh híp mắt nhìn chăm chú bức ảnh trước mắt, rất lâu không có động tác.
“Hoäc tổng?”
Lâm Thuận Bân ho hai tiếng, gọi thêm lần nữa: “Hoắc tổng.”
Lúc này Hoắc Thâm mới tỉnh táo lại, anh bình tĩnh cất điện thoại đi rồi nhìn anh ta: “Có chuyện gì.”
Lâm Thuận Bân nói: “Đây là bảng kế hoạch, còn năm phút nữa sẽ mở họp.”