Đợi khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện thì đã là mười hai giờ khuya rồi. Hoäc Thâm nhìn thời gian một cái, duỗi tay bóp mi tâm dựa trên thành ghế nghỉ ngơi.
Vừa khép mắt, trước mắt anh lại hiện lên ánh mắt hoảng hốt lúng túng đó, anh hơi ngừng lại khẽ cười một tiếng.
Còn biết sợ sao.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cho dù có sợ hãi, cái đầu của Lê Nhất Ninh vẫn rất hữu dụng.
Cô rất biết nằm bät cơ hội, khiến bản thân thoát thân từ trong cảnh khốn khó.
Hoäc Thâm không vội về phòng, một mình anh ngồi trong thư phòng rất lâu, đợi sau khi đầu óc tỉnh táo không ít mới đẩy cửa đi vào.
Trong lúc không kịp đề phòng, anh nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi xếp bằng trên sô pha.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Hoắc Thâm vượt qua cô đi thẳng đến bên mép giường.
“Hoäc Thâm” Lê Nhất Ninh thật sự rất buồn ngủ nhưng cô không dám ngủ, không phải là sợ Hoäc Thâm lại làm gì với cô, cô chỉ cảm thấy có chút hiểu lầm nên giải thích rõ ràng, bằng không sẽ càng nháo càng lớn.
Lê Nhất Ninh không phải là người già mồm.
Có lẽ nói phần lớn thời gian còn đỡ, không già mồm. Nhưng trải qua việc vừa rồi, cô thật sự hơi bị Hoäc Thâm dọa phải rồi, cho dù đáy lòng cho rằng Hoäc Thâm không thể làm gì cô nhưng cô vẫn cảm thấy sợ.
Cô không hiểu, cơ thể Hoắc Thâm đã không có bệnh tật gì thì tại sao trong sách tác giả luôn đánh lừa mọi người!
Hay là nói là do cô bổ não quá nhiều rồi? Lê Nhất Ninh giận rồi nha!
Nếu không phải vì vậy, cô cũng không đến mức không biết sống chết như vậy đi giới thiệu bác sĩ về phương diện đó cho Hoắc Thâm đâu.
Nhưng Lê Nhất Ninh cứ không thể nói với Hoắc Thâm là bởi vì có người nói phương diện đó của anh không được nên tôi mới làm như vậy.
Lát nữa Hoäc Thâm hỏi cô là ai, cô có thể nói ra cái rằm gì đây.
Cách tốt nhất chính là giải quyết hiểu lầm cho rõ ràng, tuy Lê Nhất Ninh cho rằng — — Hoắc Thâm không hề muốn nghe lời giải thích này của cô.
“Anh có thể nghe tôi giải thích một lát không?” Lê Nhất Ninh không hổ là sinh viên tốt nghiệp học viện Hí Tỉnh, lúc này hốc mắt đã hơi đỏ ửng rồi.
Cô lợi dụng đôi mắt hạnh xinh đẹp của mình chớp một cái, tủi thân nhìn Hoắc Thâm: “Tôi chỉ trêu chọc một chút, không có cho rắng anh không được thật.”
Lúc này, tôn nghiêm là cái gì, lời nói thật là cái gì, ở trong lòng Lê Nhất Ninh đều không quan trọng nữa, cô phải bịa chuyện! Trước tiên giải quyết chuyện này cho chu toàn mới được.
Nghĩ vậy, cô chỉ có thể kéo bạn thân của mình cùng xuống bùn.
“Thật ra là do tôi đánh cược với bạn bè nên thua thôi, sau đó điều kiện của họ chính là để tôi đẩy weixin này cho anh.”
Cô đáng thương nói: “Tôi cũng hết cách rồi, có chơi có chịu không phải sao, tôi lại không thể làm một người thua mà không nhận vì như vậy sau này ra ngoài không phải làm mất mặt của anh sao, còn tôi sao có thể tiếp tục lăn lộn trong cái giới này nữa.”
Cô chùi nước mắt không có rơi xuống: “Kết quả anh không thèm nghe tôi giải thích thì đã trực tiếp lên đây muốn.....”
Hoäc Thâm nhìn sắc mặt cô vợ nhỏ đó của cô, cô đang cụp mắt, tóc rơi xuống che mất nửa gương mặt của cô, nhìn không rõ vẻ mặt lúc này.
Nhưng không biết vì sao, khi Hoắc Thâm nghe lời lên án. này của cô giống như bản thân anh không phải là người vậy, ngay cả lời giải thích cũng không chịu nghe.
Nhưng thử hỏi, có người đàn ông nào bị bà xã của mình nghi ngờ như vậy mà có thể nhịn không?
Chí ít là anh không thể. Đương nhiên, anh cũng chẳng định làm gì với cô trong cuộc hôn nhân này cả. Từ nhỏ cuộc sống gia đình của anh đã