Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 516: 2




Ngược lại người đàn ồn lại không ghét bỏ nó vì nó ảnh hưởng đến sự quyến rũ của mình,anh cầm lấy nó dùng tay đỡ để bước đi.Không cần Vân Khanh dìu nữa.Cô cầm ô, nhón chân đi bên cạnh anh.Bước đến trước mặt cái trại cuối cùng, Vân Khanh cất ô, chỉ tay nói: “Đàn anh ở đây sao?"Anh gật đầu.Vân Khanh giơ tay vén rèm cửa, vừa cười vừa kêu: "Đàn anh...""Đã nói là không tiện, Tiểu Lương! Cô không cần làm vậy ..." Giọng người đàn ông tao nhã hơi hổn hển.Vân Khanh nhận ra đây là giọng của đàn anh, nhưng ánh sáng bên trong hơi mờ nên nhất thời không nhìn rõ được.Sau đó là có tiếng của cô cô gái kêu đau.Lục Mặc Trầm cũng đi tới, cũng giống như Vân Khanh, ánh mắt cũng hơi ngạc nhiên nhìn vào bên trong.Sau đó là một tiếng động lớn, có thứ gì đó rơi xuống đất, lại có thứ gì đó rơi tiếp xuống đất.Bây giờ hai người kéo rèm lên cũng không được mà thả xuống cũng không được.Sau khi nhìn rõ tình hình bên trong, cả người Vân Khanh cứng đờ, hít vào một hơi, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng đỏ lên.Lục Mặc Trầm nhìn thấy hai bóng người chồng lên nhau trên mặt đất, cô gái mềm mại mảnh mai ở trên và Tần Luật ở dưới, cả hai đều đang mặt blouse.Mái tóc dài của cô gái che đi thứ gì đó, nhưng vẫn có thể nhìn rõ, áo sơ mi của Tần Luật bị mở ra, lộ ra lồng ngực căng chặt trắng nõn, mà khuôn mặt của cô gái đó cũng đnag vùi trong eo anh.“Lục Mặc Trầm.” Vân Khanh nhỏ giọng kêu, đỏ mặt xin ý kiến, đi ra không!“Khụ!” Nào ngờ cái tên đần nào đó không biết thức thời ho lên một cái!Lại còn bày ra cái vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn đưa tay che miệng lại, "E hèm!"Quả nhiên bên trong kêu loảng xoảng một cái, rung chuyển.Vân Khanh hung hăng nhắm mắt trái, giơ tay lên cổ, làm một cái điệu bộ với Lục Mặc Trầm: Nah có biết hai chữ lanh trí viết như thế nào hả Lục bảo thụ! ! !Lúc này đã quá muộn.Bên trong vẫn đnag chấn động trời đất, cả hai người đều quay đầu lại.Vân Khanh dùng hết sự xấu hổ của cả một thế kỉ, quan trọng là cái tên khốn Lục Mặc Trầm này thế mà lại đấy cô ra trước, còn mình thì trốn sau bức màn.Mặt Vân Khanh muốn nhỏ ra máu: "... Ha, ha ha! Cái cái đó ... đàn anh, thật ra em đã đi nhầm cửa rồi! Tôi sẽ tránh cút xéo ngay, hai người tiếp tục đi..."“Vân Khanh!” Tần Luật từ trước đến nay đều là rõ ràng trầm mặc, nhưng lúc này lạic có chút xốc xếch, có chút lại có chút cái loại cảm giác cao tăng bị phụ nữ nhà lành dụ dỗ.Đau lòng cho đàn anh của tui! Mấy cái chữ to đùng này chỉ lóe lên trong lòng Vân Khanh.Khuôn mặt tao nhã của người đàn ông căng thẳng, "Đừng đi..."Bàn tay vô cùng xinh đẹp kia đẩy đẩy trên người cô gái.Lúc này mái tóc dài của cô gái xõa ra, lộ ra một khuôn mặt.Vân Khanh nhìn qua, đó là một khuôn mặt trẻ con, thật đáng yêu, có lẽ là bởi vì bị đfan anh đẩy ra nên đẩy đôi mắt to tròn lóng lánh ánh nước, dần dần tạo nên một tầng phẫn nộ, cáu kỉnh và uất ức.Cô ấy bẹp miệng, cả khuôn mặt đều co rúm lại, vừa xấu hổ lại muốn khóc.Vân Khanh cảm thấy tội nghiệp cho cô gái này.Ngay sau đó, có lẽ cô ấy cũng xấu hổ, đẩy đàn anh một cái rồi đứng lên, sững sờ trừn mắt, "Tần, thầy Tần, em ghét thầy!"Sau đó bụm mặt cúi đầu chạy vù lướt qua Vân Khanh.Lục Mặc Trầm và A Quan cùng quay đầu lại, nhìn cô gái chạy đi như một cơn gió ...Vân Khanh ho khan một tiếng, nghĩ chắc đàn anh cũng muốn sửa sang áo quần gì đó lại một chút! Cho nên muốn buông màn xuống.Ngón tay của Tần Luật cũng rối loạn, nhưng sự bình tĩnh ở dưới đáy mắt cũng không thay đổi, khi xoay người lại thì đã cài xong ba cái cúc áo.Thân hình cao lớn bước ra, chiếc áo blouse cũng mặc lại đàng hoàng.Sau khi ra khỏi lều thì mới hiểu ra, Tần Luật liếm môi mỏng, nhíu mày nhìn Lục Mặc Trầm, nhưng không nhìn Vân Khanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.