Sau đó, bốn mắt nhìn nhau trong năm giây.Cô cúi đầu, quét mắt qua đũng quần thẳng của người đàn ông, khuôn mặt đỏ bừng.Rõ ràng là đã nói rồi, sao anh cứ luôn nhắc tới mấy cái chuyện lung tung này vậy.Còn, trưng cái vẻ mặt đứng đắn để nói nữa chứ!“Hừ.” Cô ném chiếc khăn sạch lên tay anh, giẫm giày một cái đi ra ngoài.Ngoài phòng khách, A Quan đang gõ cửa.Vân Khanh vội vàng thay áo sơ mi trắng của anh, khoác vội áo khoác của mình, đóng cửa phòng ngủ rồi mới đi mở cửa.A Quan bước vào với một bác sĩ mang theo một hộp thuốc.Bác sĩ rất khách khí, "Tôi là bạn của bác sĩ Tần, bệnh nhân đâu?""Xin chào, đã làm phiền anh rồi, anh ấy đang rửa mặt, sắp xong rồi, anh ngồi trước đã nhé."Sau khi Lục Mặc Trầm đi ra, bác sĩ khám đơn giản cho anh, vết thương không tiện tháo ra. "May mà kỹ thuật băng bó không tệ, tôi sẽ tiêm cho anh một mũi uốn ván. Ngoài ra, phải dùng kháng sinh và thuốc chống viêm đúng giờ. ""Tôi không cần uốn ván," Lục Mặc Trầm lạnh lùng nói, "Tần Luật đã xử lý cho tôi rồi."Bác sĩ gật đầu, có lẽ anh đã nhận ra điều gì đó, dặn dò: "Tuyệt đối không được uống rượu nữa nhé anh bạn!"Vân Khanh nghe xong những lời này, lập tức ló đầu ra khỏi phòng ngủ, "Bác sĩ, đừng lo lắng, tôi cũng là bác sĩ, nếu anh ấy lại uống rượu nưa thì tôi sẽ đánh anh ấy.”A Quan sợ hãi nhìn sang: ...Rất nhiều lượt thích cho các bà chủ tương lai! ! Bá đạo! !Lục Mặc Trầm liếc qua một cái, A Quan lập tức đứng thẳng người, ánh mắt lấp lánh ánh sao rũ xuống."Đi giúp cô ấy dọn dẹp đi."“Vâng, Lục Tổng!” A Quan chạy tóe khói qua đó.Lục Mặc Trầm tiễn bác sĩ ra ngoài, hỏi Tần Luật bây giờ ở đâu rồi đóng cửa phòng khách lại.Anh liếc nhìn bát cháo nguội trên bàn, cũng không ăn, chậm rãi đi về phòng ngủ, "Anh muốn làm gì thì làm, A Quan, buổi chiều đặt vé trở về thành phố S."Vân Khanh đóng vali của anh lại lại, nghĩ bây giờ chưa đến tám giờ, thời gian rảnh rỗi thì đi đâu nhỉ?Cô liếc nhìn vài vết rượu trên sàn, ngẩng đầu hỏi cậu: "Căn hộ này của ai vậy? Có muốn lau sàn nhà không, còn cái ga giường ở đó, chúng ta ..."Nhận ra A Quan đang ở đó, Vân Khanh mím môi không nói gì.Đêm qua họ đã có cái đó.Cô nhướng mày che đi vẻ mất tự nhiên, cúi xuống vỗ nhẹ ga trải giường, Lục Mặc Trầm nói một câu khiến người ta muốn chết đứng: "Căn hộ của Tần Luật, đây là phòng ngủ của cậu ta."“Cái… cái gì!” Vân Khanh quay đầu lại gạn hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng đờ trong giây lát, vẻ mặt nhanh chóng biến sắc.Lục Mặc Trầm nhìn cô lặp lại, "Căn hộ của Tần Luật, có chuyện gì sao?""..." Anh nói không có gì sao!Mặt của Vân Khanh sắp đen thành đáy nồi, hai nhanh chóng đỏ ửng lên, thật là.. Cô xấu hổ và tức giận muốn chết đây, tim đập thình thịch, cái loại xấu hổ đó.Giường của đàn anh, anh ngủ thôi thì không có vấn đề gì, tôi qua cô miễn cưỡng ngủ thì cũng tạm được.Nhưng hôm qua ở chính trên cái giường này có ... Đây là giường của đàn anh cô đó, anh ấy là một người đàn ông, độc, thân, tao nhã không nhiễm bụi trần đó, người đâu aaa!Nghĩ lại chỉ muốn chết có được không ... quả thật là đã không tôn trọng cơ thể sạch sẽ và tao nhã của đàn anh rồi.Vân Khanh nhanh chóng xoay người, rút cái ga trải giường ra từng xíu từng xíu, có lẽ cũng nên ném cái chăn bông đi cho luôn.Người đàn ông sau nhảy tưng tưng, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng cao sang của anh, nhảy đến bên cạnh cô, nhìn thấy khuôn mặt vừa trắng vừa đỏ của cô, lại liếc nhìn ga trải giường, phản bác nói: "Em cũng không làm gì ga trải giường…khụ khụ. ”Vân Khanh xù lông, đột nhiên nhảy dựng lên che cái miệng toạc hoạc này lại!“Anh, anh im đi cho em!” Cô nhỏ giọng thảm thiết la lên, đỏ mặt lắc lắc đầu.Bây giờ Lục Mặc Trầm mới hiểu được, tên nhóc A Quan vẫn còn ở đó.Còn A Quan ở đằng kia cũng thầm cứng đờ cả người, may mà cậu đã xoay người lại, không đối mặt với ông chủ và bà chủ xinh đẹp á!Làm cái gì vậy ... làm cái gì trên ga trải giường... dáng vẻ của cậu là tui nghe không hiểu gì hết á! ! !Trên thế giới này, những cậu xử nam toát ra mùi thơm của những con chó độc thân đã không còn cách nào để tồn tại được nữa rồi .. Mẹ nó!