Kỉ niệm có chút dài, nói đến đây, đã xử lý xong một nửa lượng máu từ vết thương của anh.Vân Khanh lén lút nhìn anh, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm chặt.Cô hạ giọng “ Không nói gì sao?”“Lúc đó, em bao nhiêu tuổi?” Anh hỏi“Khi nói chuyện là…17 tuổi” Cô vẫn sợ anh tức giận, liền giải thích “ Sắp 18 tuổi rồi, 15 tuổi em bị mang đến nhà anh ấy, đừng trách em.”“Sau đó thì sao?” Giọng nói của Lục Mặc Trầm như từ trong sâu thẳm truyền ra, “Tình cảm chảy dài, sau đó, hai người đáng nhẽ phải một đời hạnh phúc”Một đời hạnh phúc…Vân Khanh cảm thấy cái gai cũ trong tim tưởng như đã biến mất, giờ đây lại làm cô đau nhói.Cô cụp mắt xuống, cười ngây ngô, cầm lấy bông gòn trong tay nhúng vào thuốc, thì thầm “Anh đã nói như vậy, đúng là nên như vậy, nhưng thế giưới vô cùng… Chúng em vốn đã thảo luận tốt về tương lai, anh ấy học kinh doanh khi còn học đại học, trong nhà có tài nguyên, em ở trong nước hoàn thành khóa học y khoa, nhưng thành tích SAT của em đã được Harvard tuyển chọn, được sang giao lưu 1 năm, lúc đó em hiếu thắng và tràn đầy hy vọng, đặc biệt muốn nhìn ngắm thế giới, anh ấy thì không muốn, chúng em cãi nhau rất lâu, cuối cùng anh ấy vẫn vì em mà thỏa thuận. Trước đó đã ước định năm hai kết hôn, ảnh cưới đang chuẩn bị, cũng do đó mà hoãn lại toàn bộ, một năm sau mới giao hẹn. Thật ra mọi thứ đáng lẽ phải suôn sẻ, rất nhiều người yêu xa cũng nên duyên vợ chồng, nhưng em, em gặp tai nạn, tai nạn đó…”Cô chậm rãi nhìn anh, trong mắt có chút sương mù, cô không thể nói ra được cảm xúc của mình lúc này là gì, cô khẽ cười. “Bởi vì anh, em đã gặp được anh, năm đó… đã thay đổi một đời người, lúc đó không biết bản thân đã trải qua những gì, trí nhớ bị mất đi, giống như một tờ giấy trắng, khi trở về Trung Quốc, em vẫn yêu anh ấy như cũ.”Con ngươi của Lục Mặc Trầm, từng lớp từng lớp bị bao phủ bởi băng giá và lạnh lẽo, nỗi đau lan tràn vô tận.“Thực ra bây giờ nhìn lại, em đã hiểu nguyên nhân tại sao mà Cố Trạm Vũ lại hận em đến vậy. Anh ấy không biết rằng em mất trí nhớ, nhưng tôi thực sự mất trí, em không biết mọi thứ về sáu năm trước, em cho rằng mình trong sạch, Gia Ngọc vì bảo vệ em mà sửa chữa, đã cổ vũ em. Nhưng trong mắt của Cố Trạm Vũ, Gia Ngọc đã sửa lại màng trinh cho em, đó là em đang giả vờ gian dối một cách vô liêm sỉ, cho nên anh ấy ghê tởm em, kết quả là càng ngày anh ấy càng chán ghét em , thậm chí là bệnh sinh lý, cố gắng nhiều lần vẫn không thể chạm vào em. Nếu em không mất trí, em có thể nói thật với anh ấy ngay từ đầu, bởi vì em không thú nhận mà do anh ấy phát hiện, trớ trêu thay, nó tạo ra nỗi đau khổ cho anh ấy trong suốt 5 năm và anh ấy đã giày vò em trong suốt 5 năm. 5 năm! Đôi khi em nghĩ lại, đó là một cơn ác mộng triền miên không hồi kết…”Cô ấy nói xong, sắc mặt trở nên tái mét và đau đớn.Nhưng có lẽ người đàn ông đang nằm kia còn cảm thấy đau khổ hơn cô.Ánh mắt anh như rơi xuống vực sâu, trước khi nghe cô kể về mối tình của cô và Cố Trạm Vũ, anh không nghĩ tới, mối tình thanh mai trúc mã này cũng khắc cốt ghi tâm như vậy.Cô nói đúng, tất cả đều do anh, hủy hoại cuộc đời cô, vì anh, Thiên Dạ mới thôi miên trí nhớ của cô, dẫn đến bất hạnh cho cuộc hôn nhân 5 năm sau đó của cô.Anh là thủ phạm, cho dù thế nào cũng không thể tha thứ.Bản thân anh cũng không thể tha thứ cho cho chính mình.Cảm giác tội lỗi đè nặng, từng lớp từng lớp, khiến anh không thở nổi.Anh ngẩng đầu lên đột nhiên nắm lấy tay cô, ánh nhìn thẳng tắp.“Vân Khanh, tất cả những chuyện này đều là do anh, em hoàn toàn không nhận ra là do anh”Vân Thanh đắm chìm trong suy nghĩ, không nghe thấy anh gọi cô, cũng không nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của anh, Cô cười nhạt, "Có lúc em nghĩ, bấy lâu nay, dường như ông trời đã chọn em để làm bi kịch, để em và Cố Trạm Vũ trở thành kẻ thù của nhau. Như vậy, có phải do em đã yêu thầm anh 6 năm trước. 6 năm trước em gặp một người đàn ông khác, có phải anh ấy đã cho em hạnh phúc, bởi vì đó là trộm, nên muốn em dùng 5 năm sau để trả lại?”Lục Mặc Trầm sững người lại.