Vân Khanh yên lặng ngồi xuống, có lẽ trực giác nhạy bén, liền cảm giác được bác sĩ đang cười, thấy bầu không khí có vẻ lạnh lùng khác thường.Bác sĩ tâm lý học nói chung cần làm cho mọi người cảm thấy ấm áp và thoải mái, mới có thể khiến người ta bỏ đi sự phòng thủ của mình …...Ánh mắt của Vân Khanh hơi khó hiểu.Bác sĩ đối diện nhìn vào mắt cô rồi chợt nở nụ cười. Nụ cười này so với nụ cười trước còn lớn tiếng hơn.Cô ngồi xuống phía sau bàn làm việc rồi nhẹ giọng nói: “Có phải nhìn tôi khác lắm à, cô Vân vẫn luôn quan sát tôi?”Vân Khanh ngồi ngay ngắn, cười nhạt rồi lắc đầu: “Thật là ngại quá, đó là thói quen nghề nghiệp của tôi, mong anh bỏ qua. Tôi chỉ cảm thấy khí chất của bác sĩ như anh có vẻ đặc biệt.”Nói đặc biệt là câu nói lịch sự của Vân Khanh.Đối phương đương nhiên cũng nghe hiểu được. Anh ta cười rồi mở hồ sơ bệnh án ra: “Cô Vân có vẻ mang tâm lý đề phòng. Tài liệu nói cô cũng là chuyên gia tư vấn? Chẳng trách, đồng nghiệp nhìn đồng nghiệp, dĩ nhiên có so sánh.”“Có lẽ vậy.” Vân Khanh cười, hai tay ôm đầu gối.Đối phương chú ý tới động tác của cô, cúi đầu rất nhanh rồi nheo mắt, khi ngẩng đầu lên thì vừa xòe hai tay vừa cười, tư thế trở nên dễ gần: “Xin đừng để ý đến dáng vẻ của tôi, tôi tập thể dục, cơ thể của tôi sẽ trẻ hơn so với khuôn mặt của tôi. Cô Vân cũng hiểu, nghề nghiệp không liên quan gì đến khuôn mặt. Một số người cũng đã nói rằng tôi không giống một nhà thôi miên, ha ha.”Nói tới đây, cô ta hình như nhớ ra điều gì đó nên đã mỉm cười.Nụ cười đó khác hẳn nụ cười chuyên nghiệp đối mặt với Vân Khanh.Vân Khanh để ý rồi, chắc là cô ta nghĩ chuyện riêng tư gì đó.“Kỹ thuật thôi miên không đồng đều. Không ai trong ngành này có thể so sánh với tôi. Hy vọng cô Vân sẽ nhớ câu này.” Cô ta nhìn Vân Khanh.Vân Khanh cảm thấy đuôi mắt của cô ta giật giật, có một sự tự tin và sắc bén tuyệt đối.Các nếp nhăn sâu hơn.Lúc này Vân Khanh nhìn chằm chằm các nếp nhăn, bác sĩ không cười nữa, da mặt trơn láng, dịu dàng nói: “Tiếp theo, cô có thể cảm nhận được trình độ của tôi. Cô cứ yên tâm thả lỏng đi, như vậy mới tiến triển thuận lợi được.”Vân Khanh chậm rãi gật đầu.Nghi ngờ lúc nãy, cô đã có câu trả lời, thái độ trở nên dịu dàng, Vân Khanh không cảm nhận được không khí lạnh lẽo.Có lẽ đó là ảo giác của chính mình?Cô bấm số bên trong: “Carry, mang vào hai tách trà hổ phách, trà nóng.”Vân Khanh nghe cô ta nói, cúi xuống hồ sơ bác sĩ trên bàn, đối phương hạ micro xuống, nhìn thấy đôi mắt rũ xuống của cô thì liền hỏi: “Cô còn câu hỏi nào không?”“Tôi tuỳ tiện xem thôi.” Vân Khanh ngẩng đầu: “Trình độ của cô rất cao, không ngờ lại tìm được một công việc ở bệnh viện như vậy?”“Có lẽ tôi không thiếu tiền.” Cô ta nói đùa.Vân Khanh cũng cười.Có vẻ thư thái.“Tiếp theo, kể tôi nghe chuyện của cô đi, bệnh tình ấy.” Cô ta dựa vào ghế, bấm điều khiển từ xa, đóng rèm cửa sổ hai bên.Bên trong tối hơn và biệt lập với bên ngoài.Vân Khanh quay đầu nhìn lại cửa, từ từ giải thích chuyện đã xảy ra.Cô kiểm tra mắt và nheo đuôi mắt lại: “Cô nói rằng cô có một giấc mơ về một người đàn ông và cô kết nghĩa vợ chồng. Phòng ngủ trong giấc mơ được tìm thấy trong thực tế. Có một sợi dây chuyền bằng da, cô nghi ngờ là mình bị cưỡng ép. Cô Vân, tôi nghĩ đó là đây là chuyện thật sự xảy ra.”“Tại sao?” Vân Khanh siết chặt.“Bởi vì thuyết thôi miên nhấn mạnh, mọi người sẽ không có những giấc mơ lặp đi lặp lại mà không có lý do. Ít nhất phải là ám chỉ thực tế. Nhưng cô có nhớ nhiều hơn được gì không? Mộng cảnh cụ thể hơn, thời điểm, ví dụ anh ta làm sao ngược đãi và bạo hành cô, hoặc cô bị trói ra sao?”Vân Khanh nhìn chằm chằm.Quả thật có bức ảnh bị trói.Nhưng tại sao bác sĩ lại nói ra tự nhiên như vậy?Lúc nãy cô không nhắc tới bức ảnh. Thứ nhất là cô không chắc đó là chính mình. Thứ hai là trong lần điều trị đầu tiên, nếu tình huống là cô không đủ tin tưởng thì cô cũng có thể không nói ra.