Vân Khanh hơi né tránh hơi thở có chút nóng rực của anh, ngón tay trắng nõn sờ quần áo, nói lời thật, “Chủ yếu là, trong lòng em còn có chút bất an, em cũng chưa chuẩn bị ổn thỏa, bây giờ vẫn là đừng dọa tụi nhỏ.”Cô chậm rãi xoay người, nhìn vào mắt anh, thấy ý của anh, “Em cảm thấy chậm rãi hòa hợp, cứ để tự nhiên thì có thể nói ra, anh cảm thấy sao?”Đôi mắt Lục Mặc Trầm tối sầm lại.Anh muốn nhanh lên một chút, đêm dài lắm mộng, anh đã quen nắm mọi thứ trong tay.Nhưng nếu như cô lo lắng do dự, thúc ép nhiều thì sự phản ngược lại cũng lớn.Dùng giọng điệu mềm mại thương lượng với anh.Anh hưởng thụ.Trong lòng nhất thời có chút cảm động, anh nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của cô, giọng nói cũng đè nén vài phần, giữ kín như bưng nói, “Có thể trong lòng tụi nhỏ rất mong đợi, có một người mẹ biết nói chuyện như em đấy.”Vân Khanh được anh coi trọng, khẽ cười, liếc nhìn trộm anh, “Coi như anh đánh giá cũng đúng trọng tâm.”Anh mím đôi môi bạc, không nói lời nào.Nhất thời, phòng khách rộng lớn dường như rất yên tĩnh, tiếng nước nhỏ giọt trong phòng bếp cũng không có.Làm nổi bật, hơi thở của hai người, một trầm một nhẹ, vô cùng có chút nổi bật.Vân Khanh phát hiện hai người nhìn nhau có chút lâu, lúc này nhìn anh, một lúc lâu sau vẫn xấu hổ đỏ mặt, có thể bởi vì anh trông rất đẹp trai.Cũng có thể....ánh mắt anh quá nóng.Cô liếm môi dưới, liền hơi dời mắt đi nơi khác, anh cũng theo đó thu ánh mắt lại.Lúc đảo mắt, có chút ánh sáng và bóng tối không cố định, bầu không khí dường như cũng nóng lên một chút.Vân Khanh hơi nghiêng người, nhịp tim đập nhanh khiến cô muốn rời đi.Anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay to rất nóng, hơi kéo cơ thể cô qua, anh cúi đầu, vẻ mặt bình thường thì thầm hỏi, “Kỳ kinh nguyệt hết mấy người rồi?”“......”Cơ thể anh có chút cứng, có chút nóng.Vân Khanh không khỏi ầm vang, bên tai cũng có chút nóng.Trong giọng nói của anh cũng không nghe ra được gì, trong mắt cũng không có gì, nhưng Vân Khanh có thể tin anh.Cô rút tay ra.Anh lại hỏi, “Mấy ngày?”Vân Khanh che mặt, giọng nói cũng biến điệu còn muốn giả ngu, “Anh, hỏi chuyện này làm gì?”“Quan tâm em.” Đầu lông mày của anh bất động.“......”Mặt cô bỗng dưng thêm một tầng đỏ, bị buộc không còn cách nào, trợn trắng mắt trong góc tối, “Anh bớt ra vẻ đạo mạo.”Không thể để ý đến anh.Anh kéo cô qua, trong mắt hiện lên một tầng thẳng thắn và bá đạo, “Em đã hiểu ý đó, nhận ra anh ra vẻ đạo mạo. Tối nay, anh muốn.”“.....” Anh nói trắng ra.Không cho.Vân Khanh rối bời, trong lòng rất rối bời, kéo tay áo sơ mi của anh, cảm nhận được sự lạnh lùng phía dưới là lực đạo bắp thịt căng chặtCô phỏng tay, lại buông ra, thấp giọng nói, “Em không muốn.”“Em chưa từng muốn.” Người đàn ông nhíu mày, bất mãn.Xoa eo cô, xoay người.Vân Khanh thấp giọng ‘Ah’ một tiếng, không phát ra cổ họng, giương mắt nhìn lên lầu, lại vẫn là nói, “Em thật sự không có tâm tình.”“Đợi anh trêu chọc em vài lần, ăn em vài lần, thì có tâm tình rồi.”“.....” Anh có xấu hổ không.Trên loại chuyện này, cho tới bây giờ sẽ không biết muốn mặt mũi.“Cục cưng ở trên lầu, A Thẩm cũng ở đó.” Vân Khanh sợ anh giống như lần năm ngoái, làm cô trên sân thượng.“Không lên sân thượng, thì xuống phòng khách lầu dưới?” Lục Mặc Trầm có ý đồ, ám muội nói, kéo cô thay đổi phương hướng, đi tới phòng khách nào đó chưa từng ở qua ở tầng một, mở cửa ra, đẩy mạnh cô vào trong.