Tô Gia Ngọc thấy cô như vậy thì cô cùng khổ sở, không biết những chuyện trước kia mình làm là giúp đỡ hay là gây khó dễ cho cô.Chỉ có thể nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.Vân Khanh lắc đầu: “Cậu làm thế chỉ là vì muốn tốt cho tớ, Gia Ngọc, vất vả cho cậu rồi, phải gánh chịu bao nhiêu năm như vậy. Tất cả là do tớ quá hồ đồ, tớ không phát hiện ra, không phát hiện ra một chút nào, tớ căn bản không có kí ức…”Cô ôm chặt lấy đầu, lúc này mới xoay người nhìn người đàn ông phía sau.Không thể nhìn anh bằng ánh mắt như trước.Đây là người đàn ông mà cô đã sinh con cho vào sáu năm trước.Tại sao… Lại trở nên như thế?Quá ngược đời, quá khủng khiếp.Tại sao lại sau lớp bụi lại có một sự thật như thế?Mặc dù trong lòng cô không muốn chấp nhận nhưng đây vẫn là sự thật.Vân Khanh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cơn đau đầu cùng với cảm giác bài xích trong lòng lại xuất hiện nữa rồi.Trước mắt cô đều là bóng tối.Lục Mặc Trầm nhanh chóng ôm cô lên, cả người cô lạnh lẽo, dường như sắp ngất.“Khanh Khanh…” Tô Gia Ngọc cũng đỡ lấy cô.Lục Mặc Trầm ôm cô lên sô pha.Tô Gia Ngọc hỏi: “Hai hôm nay cô ấy đến kì sao?”“Ừ.”“Rất yếu ớt.” Tô Gia Ngọc hai mắt đỏ hoe, ngồi xổm bên cạnh sô pha, suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: “Lục tiên sinh, cô ấy đã chịu đựng quá nhiều rồi. Năm năm qua anh không ở bên cô ấy, anh không thể tưởng tượng được sự hủy diệt mà Cố Trạm Vũ đã gây ra đâu. Đáng lẽ anh không cần phải ép mở ra thế giới mà cô ấy không hề hay biết vào lúc này.”Lục Mặc Trầm mím chặt môi, nhìn Vân Khanh một chút rồi nói nhỏ: “Tôi tin cô ấy có thể đối mặt được.”Tô Gia Ngọc thở dài, chỉ mong hai đứa nhỏ đáng yêu có thể làm trái tim cô rung động, mà trẻ con cũng là điều dễ khiến phụ nữ thỏa hiệp.Lục Mặc Trầm làm việc đúng là hơi tàn nhẫn.Vân Khanh uống ba viên thuốc A Quan mua, một lúc sau cô mới chậm rãi hồi phục thần trí, nhưng vẫn không muốn mở mắt.Cô muốn lúc mở mắt ra mình vẫn không biết chuyện trước đây.Bởi vì cô sợ phải chấp nhận chuyện này.Nhưng nghĩ đến Thập Tam Thập Tứ, nghĩ đến người đàn ông này, cô vẫn quyết định mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh như nước hồ phẳng lặng.Trời sắp tối, Gia Ngọc đã đi về.Người đàn ông dời cái ghế lại bên cạnh cô, ngồi coi chừng cô.Vân Khanh yên lặng thật lâu, cô biết anh đang nhìn mình, giống như muốn nhìn thấu nội tâm cô.Cô từ từ ngồi dậy, ngước mắt lên nhìn anh.Ánh mắt thâm trầm, khóa chặt cô lại.Sự yên lặng này giống như một mặt hồ yên tĩnh, phía dưới là sóng ngầm, một khi nổi lên sẽ gây hỗn loạn.Lục Mặc Trầm không muốn hỗn loạn, nhưng vẫn muốn cô tiếp thu, thế nên ánh mắt anh mang theo sự áp bách.Vân Khanh hiểu được, cố sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn độn trong lòng mình, khẽ nói: “Anh phải cho em thời gian để tiêu hóa.”Lục Mặc Trầm khẽ ừ một tiếng.“Em đang rất loạn.”“Anh biết.”Cả hai đều rất lí trí.Cô hít sâu một hơi, nhìn về phía anh: “Anh đã sớm làm xét nghiệm huyết thống rồi à? Anh phát hiện ra từ bao giờ?”“Trước tết.”Anh đặt hai tay lên đầu gối, khẽ híp mắt: “Manh mối là do Quý Chỉ Nhã không cẩn thận tiết lộ cho anh, năm năm trước lúc em say rượu anh đã biết em là em gái của cô ta. Thế nên lúc đó anh đã bắt đầu hoài nghi, sau đó cầm tóc của em đi giám định.”“Mà em không hề nghi ngờ gì cả, lúc đó em vẫn không biết chuyện mình bị thay thế đi học.”Vân Khanh nắm chặt hai tay, nhìn anh chăm chú, bỗng nhiên hiểu được tại sao anh lại nhất định muốn có cô, vây khốn cô.Bởi vì con của anh cũng là con của cô.Anh đã lên kế hoạch từ lâu rồi?Trong lòng cô hơi mờ mịt, ví dụ như không có con thì anh có tình cảm với cô không?Vân Khanh không dám xác định.Cô không hiểu anh.Mà bây giờ cũng không phải lúc để nghĩ về những chuyện này.