Cũng thật biết canh thời gian để trở về nhỉ!Vân Khanh dời bước, đứng ở đầu cầu thang, trong mắt tràn đầy ánh dao sắc lẹm.Cô cảm thấy mình không khác gì người phụ nữ đáng thương sức tàn lực kiệt vì chăm lo việc nhà, nửa đêm còn phải ngồi chờ thằng chồng chết bằm về.Khóe miệng cô giật giật.Trong tay người đàn ông đang càm điện thoại, giọng nói trầm thấp, sau khi ừ hai tiếng tiếng thì cúp máy.Dáng đi quyến rũ lộ ra chút mệt mỏi, khi ngẩng đầu cởi cà vạt thì ngước mắt nhìn lên lầu một cái.Vân Khanh nhanh chóng đứng thẳng người, con ngươi lạnh lùng xinh đẹp.Anh lập tức mở mắt, cau mày bước vào bếp lấy một chai nước.Vừa cởi nút vừa uống nước, xương quai xanh và và yết hầu kia vừa gợi cảm lại nổi bật.Trong nháy mắt trong phòng tràn đầy hơi thở nam tính khó mà diễn tả được.Anh ngồi xuống ghế sô pha, vắt chéo đôi chân dài, hút một điếu thuốc rồi chậm rãi hút thuốcvẻ mặt vô cảm châm thuốc, chậm rãi hút.Vân Khanh cũng sững sờ, rõ ràng anh không để ý đến người ta, nhưng cô cũng không định về phòng, cứ đứng ở đó.Hút xong điếu thuốc, người đàn ông mở cửa kính sân thượng để làm tan mùi hôi, ngón tay kẹp một tập tài liệu rồi đi lên lầu.Chậm rãi lướt qua cô, mang theo một bóng đen cao lớn, mùi thuốc lá hòa lẫn với hormone trên người anh, trong bóng tối không khỏi khiến người ta cảm thấy khô nóng.Vẫn còn phớt lờ cô à, lướt qua vai cô.Vân Khanh vặn mình, hơi dời bước để cản đường anh.Người đàn ông mím môi, hương thơm của người phụ nữ vừa mới tắm xong chui vào lỗ mũi.Vân Khanh kéo cổ áo choàng tắm xuống, ngẩng đầu nhìn anh.Chiều cao của anh, cô không tin rằng anh không nhìn thấy phong cảnh ở dưới cổ áo.Cô cũng không đến gần anh, cứ im lặng như thế để khiêu khích anh.Yết hầu của Lục Mặc Trầm chậm rãi chuyển động, cau mày đẩy cô ra."..."Vân Khanh không thể tin được, quay đầu nhìn chằm chằm cái ót đen của anh đang đi về phía phòng ngủ chính.Cả người đầy mùi rượu, thế mà còn đi uống rượu, uống đến bây giờ mới về!Uống rượu còn có người đẹp hầu rượu nữa hả? !Vừa nghĩ đến mình ở nhà thật thà làm bà vú, Vân Khanh ném khăn tắm đến trước cửa của anhCô quay người đi vào phòng tắm để sấy tóc.Một lúc sau, người đàn ông cũng bước vào rồi vứt thứ gì đó vào bồn.Vân Khanh nhìn thấy chính là chiếc khăn vừa rồi cô ném.Sau khi sấy tóc xong, cô nhặt quần áo của hai bánh bao nhỏ lên, lẽ ra sẽ cho vào máy giặt, không hiểu sao cô lại tiện tay cầm một thau nước đặt bên cạnh bồn tắm để giặt.Người đàn ông đứng ở cửa một hồi, lạnh lùng nói: "Ra ngoài, anh muốn dùng phòng vệ sinh."Vân Khanh không đếm xỉa tới, ngửi thấy mùi rượu trên người anh thì liền không muốn đếm xỉa tới.Đang giằng co với anh.Có lẽ là không nhịn được nữa, anh xanh mặt, bắt đầu thư giãn trong bồn cầu.Vân Khanh ngẩng đầu, quét tới bụng của anh, nhanh chóng dời đi.Đôi mắt của người đàn ông đen kịt, hơi nghiêng người sang một bên.Tiếng nước như cột, dần dần nhỏ đi, cô nhìn lên cục xà phòng thì thấy anh vừa cầm vừa xoa.Một, hai, ba ... mười.Thật sự là mười lần.Cô hơi trừng mắt lên, u ám lại sửng sốt, cô không ngờ Mười Ba được di truyền lại cái này là thật.Trong chốc lát, tầm mắt của người đàn ông chuyển qua, chống lại ánh mắt của cô."..." Vân Khanh đột ngột ho khan một tiếng, không biết để ánh mắt vào đâu, khi bị bắt được thì tim càng đập nhanh hơn.“Nhìn cái gì mà nhìn?” Không nghe ra tâm tình gì trong lời nói của anh, chỉ hơi trầm thấp..Vân Khanh ho khan một tiếng, hai má nóng lên, bình tĩnh rồi mới nhanh chóng cầm cái thau lên, "Thấy anh xoa có tiết tấu như vậy, như nhiều lần vậy cũng không sợ nó gãy mất à..."Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cô cũng rất xấu hổ, khẽ che mặt muốn chạy ra ngoài.Người đàn ông chặn đường cô, nghiêng người với ánh mắt rực lửa, tức giận nói: "Em dám cười anh?"