Nhưng, tay của Trương Hiểu vừa chạm vào ghế, một bàn tay mảnh khảnh khác đã nắm chặt lấy lưng ghế.
Trương Hiểu kéo không được, lập tức ngẩng đầu lên muốn mắng người, thì nhìn thấy một đầu tóc vàng óng ánh của Hoắc Hiển, cô ta liền trợn tròn mắt: “Hoắc, Hoắc Nhị Thiếu.
”
“Cô muốn làm gì?” – Hoắc Hiển nhướng mày.
Vô cùng kiêu ngạo, nôi loạn.
Đối với những cô gái trạc tuổi mà nói, kiểu con trai công tử như vậy, vô cùng sát gái.
Trương Hiểu trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nói cái
gì-
Hoắc Hiển đã ngồi vào ghế, khoanh chân lại: “Đây là muốn cầm ghế đánh người sao?”
Trương Hiểu phản ứng lại, lập tức nói: “Hoắc Nhị Thiếu, anh không biết đâu, Mộ An An này.
Ngày hôm qua cô ta lơ là trong
lúc trực ca, làm hại một bệnh nhân ở khoa trầm cảm tự sát, hiện tại ở đây gây sự.
Vì sợ tôi nói ra chân tướng, cô ta còn đánh tôi nữa!”
“Cô đang nói cái gì vậy hả?” – Mộ An An lúc này nhíu mày.
Cải miệng của Trương Hiểu từ trước đến rất xấu xa, vu oan giá họa cho người khác không chớp mắt, nói một đằng làm một nẻo: “Chẳng lẽ không đúng sao? ở khoa trầm cảm ai mà không biết, ngày hôm qua cô đi vào phòng của bệnh nhân kia mấy lần.
Không chừng hung khí là do cô
đưa, cho nên đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy được.
”
Ngay khi Trương Hiểu nói ra lời này, nhân viên y tế trong phòng họp đều nhìn về phía Mộ An An.
Đặc biệt là khoa trầm cảm.
Ngày hôm qua Mộ An An vào phòng của Mặc Mặc khá nhiều lần, mà mấy ngày nay Mộ An An cũng rất chú ý đến Mặc Mặc, tất cả người ở khoa trầm cảm đều biết.
“Không thể nào, thực sự là cô ấy sao?”
“Có thể là vậy, nhìn cô ta cũng không phải là thứ đẹp đẽ gì.
”
“Bộ dạng xấu xí, thân phận hèn mọn, làm ra chuyện như vậy, cũng không phải ngoại lệ.
”
“Uh, xuất thân và hình tượng giống như cô ta, nhìn thấy liền thật kinh tởm, làm ra chuyện ghê tởm như vậy thì mới xứng với hình tượng của bản thân cô ta.
”
Những lời bình luận này nghe không được mấy dễ chịu.
Mộ An An thì lại quá lười biếng đẻ đáp lại những lời này.
Quả thực buồn cười.
Chỉ với hai ba câu nói của Trương Hiểu, mà cô đã trở thành một kẻ giết người.
Mộ An An cảm thấy buồn cười, nhưng Trần Hoa ở bên cạnh nghe thấy thế, liền trở nên nóng nảy: “Các người đừng có mà nói lung tung, An An không phải là người như thế.
”
“Trần Hoa, thật ra cô cũng có một phần trong chuyện này đúng không?” – Trương Hiểu nói.
Trần Hoa vẻ mặt đần độn: “Tôi
không có, không phải, là chuyện này tôi và An An đều không có.
”
Trương Hiểu mỉm cười: “Hừ, bình thường tội phạm đều nói không có.
Tôi nói này, hay là các người trực tiếp thừa nhận đi, cũng coi như giảm bớt gây sức ép cho tất cả mọi người, có phải hay không hả?”
Lời này của Trương Hiểu khiến rất nhiều người tán thành.
“Đúng vậy, bản thân các người mắc lỗi, thì đừng kéo chúng tôi xuống nước.
”
“Trực tiếp tìm chủ nhiệm Thường thừa nhận đi.
”
“Thật là xui xẻo.
”