*WW: Chữ Đình này được ghép từ bộ é:
Nũ
: Nữ và chữ Tíng
: Đình. Bên Trung Quốc người ta hay dùng bộ của tên để phân biệt nam nũ’ nên Mộ An An mới hỏi tên đó là tên dùng bộ nũ’ đó mấy bà.
Mộ An An nhướng mày.
Trên mặt còn mang theo nụ cười.
Mộ An An nhìn hai người tiểu Cửu và Tống Đình thì cảm thấy
vô cùng hứng thú.
Tiểu Cửu thờ dài một tiếng: “Chị An, chị mới biết ạ! Ngày xưa cái người này không chỉ nhùng mà dáng vẻ còn giống con gái, tên cũng vậy chính là Đình Đình, cái biệt hiệu này còn là mẹ cậu ấy đặt cho đấy.”
“Nghe nói khi mẹ cậu ấy mang thai cậu ấy thì luôn cảm thấy là sinh con gái, bao gồm cả tên Tống Đình cũng là dùng bộ nữ để đặt. Sau đó lại sinh ra cái đồ chơi đó, mẹ cậu ta suýt nữa thì ngất luôn trên bàn sinh.”
Mộ An An nhịn không nổi nữa, cô dựa vào cửa cười đến run rẩy.
Quá vui rồi.
Nếu không phải tiều Cửu ở bên này bốc phốt cuộc đời đen tối lúc nhỏ của Tống Đình, thì Mộ An An không nghĩ đến chàng trai cool ngầu tóc xanh ngồi trên cabo kia thế mà lại có đoạn quá khứ như thế.
Tiểu Cửu: “Chính vì cậu ta nên rất lâu mẹ cậu ấy cũng không cách nào chấp nhận được, thậm chí đến tên cũng không thèm đổi mà cho thẳng vào hộ khẩu, thậm
chí còn cưỡng ép cậu ấy mặc đồ nữ.
Sau đó lên nhà trẻ, đi vệ sinh cùng bạn nhỏ khác, vừa lột quần ra liền khiến cho cả cái nhà trẻ hét chói tai, khi đó mới nhận thức được vấn đề về giới tính, chạy về nhà vừa khóc vừa quậy, chính là cái kiểu muốn sống muốn chết ấy…, một khóc hai quậy ba treo cổ như thế mới khiến ba cậu ấy đổi tên sang thành Đình trong đình chỉ*.”
‘Đình chỉ: í?ih: Chữ Đình ấy không còn là bộ nữ nữa.