La Sâm mở cửa phòng sách cho Tông Chính Ngự.
Tông Chính Ngự đi đến bàn làm việc, ném văn kiện lên bàn rồi lấy thuốc lá và bật lửa ra.
Sau khi châm thuốc thì ném bật lửa lên bàn, làm phát ra tiếng vang sắc lạnh.
Anh nói: “Con bé có bạn ở Giang Thành.”
Cho nên dù biết Giang Thành là địa bàn của anh mà vẫn dám mạo hiểm chạy đến.
Người bạn này đối với con bé mà nói rất quan trọng.
Ánh mắt của Tông Chính Ngự lại rơi trên thiếu niên tóc xanh trong ảnh.
Tấm ảnh này chỉ có sườn mặt nghiêng của cậu ta, độ cong của khóe mắt cậu ta rất sâu.
Tông Chính Ngự nhíu nhíu mày.
Càng nhìn thiếu niên tóc xanh đó anh càng có cảm giác quen thuộc.
“Thất gia, theo điều tra thì người này vẫn chưa rời khỏi Giang Thành.”
La Sâm chỉ vào thiếu niên tóc xanh: “Cản cứ theo camera giám sát của đoạn cao tốc đó, người này sau đó đã lái xe tiến vào
Giang Thành nhưng không hề rời đi.”
“Bắt người này về điều tra.”
“Rõ!”
La Sâm nhận lệnh, sau đó dưới sự ra hiệu của Tông Chính Ngự, liền rời khỏi phòng sách.
Ngày hôm sau.
Mộ An An vừa thức, Bác sĩ cố vừa đến.
Kiểm tra đơn giản cho Mộ An An.
Mặc dù mấy ngày nay Mộ An An cứ nhảy tưng tưng tùm lum, nhưng trạng thái hồi phục vẫn rất tốt, không hề có phản ứng không tốt nào.
Thuốc cũng đã ngừng, bây giờ chỉ chờ vết thương khép miệng thì có thể tháo bột.
“Tôi đã nói không sao mà Thất gia cứ bảo anh đến đây kiểm tra.”
Mộ An An gõ gõ lên thạch cao, lẩm bẩm một câu.
Bác sĩ Cố dùng vẻ mặt một lời không thề giải thích được, nói: “Chẳng lẽ cô muốn Thất gia không hỏi không quan tâm, để cỏ tự sinh tự diệt sao?”
“Thôi thế thì chú ấy phải để tâm một chút.”
“Hờ hờ.”
Bác sĩ Cố ngoại trừ tặng Mộ An An một nụ cười miễn cưỡng ra thì không muốn phát biểu ý kiến gì nữa.
Cùng lúc đó điện thoại Mộ An An reo lên.
Là Giang Trấn gọi đến.
Gọi Mộ An An trưa nay đến ăn cơm, tiện thể ở lại Giang gia chơi một chút.
Mộ An An đáp rất sảng khoái.